Chương 271: Tôn giả Tu La Môn
Tôn giả Tu La Môn
Thanh Phong Đế Quốc, Biên Thành.
Khoảnh cách đường bờ biển Thanh Phong Đế Quốc mấy ngàn lý, đó là một tòa đại thành nguy nga cao ngất giống như một quái vật lớn tọa lạc ở đó. Thành trì này phi thường lớn, diện tích chiếm lấy rộng lớn, tường thành kia cao lớn, che thiên lấp nhật.
Biên Thành là đại thành đầu tiên ở phòng tuyến của Thanh Phong Đế Quốc, đã có lịch sử lâu đời, cùng Đế Đô, Tây Huyền Thành xưng là ba đại cổ thành của Thanh Phong Đế Quốc.
Từ xa nhìn lại, Biên Thành giống như một tôn chiến thành khổng lồ, nguy nga đứng đó, mang theo hơi thở cổ kính như bàn thạch, tọa trấn biên cương Thanh Phong Đế Quốc, bảo hộ ranh giới của Thanh Phong Đế Quốc.
Bên ngoài Biên Thành, bình nguyên mênh mông, bên trong đội dài có linh thú hơi thở cường thịnh đang kéo theo thùng xe. Bên cạnh thùng xe đều là cường giả cưỡi Độc Giác Linh Mã. Đoàn người này lập tức hướng tới Biên Thành.
Tiếng kèn trầm trọng vang lên trong Biên Thành, đinh tai nhức óc, mênh mông cuồn cuộn truyền ra.
Đại môn Biên Thành mở ra, từ bên trong rất nhiều tướng sĩ Đế Quốc mặc áo giáp, bọn họ hơi hơi chắp tay, cung nghênh đội nhân mã này.
Khí thế Cơ Thành Vũ hiên ngang, khuôn mặt lạnh nhạt, cưỡi phía trên Độc Giác Linh Mã vững như thái sơn. Hắn nhìn thấy các tướng sĩ cung kính nghênh đón hắn, khóe miệng cũng cong lên một độ cung.
Vừa vào Biên Thành, đó là cảm giác bước vào một vùng thiên địa khác. Ở trên đường Biên Thành, đã hoàn toàn bị các tướng sĩ thủ thành chiếm giữ, nhân mã của Cơ Thành Vũ tiến vào trong đó, ngừng ở trung ương đội ngũ.
Thùng xe bị giật dây mở ra, một đạo thân ảnh già nua từ trong thùng xe chậm rãi xuất hiện.
Đây là một lão giả mặc hắc bào, trên khuôn mặt đầy khe rãnh, hơi thở của hắn có chút phập phồng, bắt tay ra sau, nhìn thấy người chung quanh, thở nhẹ một hơi.
Từ trong rất nhiều binh lính, có rất nhiều bóng người đồng dạng mặc hắc bào xuất hiện, bọn họ hành lễ cung kính với lão giả.
- Cung nghênh tôn giả đại nhân Tu La Môn.
Nhóm cường giả hắc bào mở miệng nói, khom mình hành lễ, tôn kính vạn phần.
Tu La Môn, không thuộc loại thập đại tông môn, là một môn phái cổ xưa. Bọn họ hôm nay lần nữa xuất hiện, chính là đợi thời cơ lần nữa quật khởi. Còn Thanh Phong Đế Quốc đó là hòn đá đầu tiên bọn họ đạp lên để quật khởi.
Khe rãnh trên mặt lão giả run lên, phất tay áo, nói với chư chúng:
- Đại Tế Ti hôm nay phái lão phu tiến đến, đầu tiên là phụ trợ Vũ Vương bước lên vương vị. Tiếp theo là vì phấn đấu Tu La Môn chúng ta quật khởi. Tu La Môn chúng ta an tĩnh lâu như vậy, thế gian phần lớn đều đã quên huy hoàng của Tu La Môn chúng ta ngày xưa. Những thế lực chết tiệt như Thập Vạn Đại Sơn, nơi Man Hoang, Huyễn Hư Linh Trạch chỉ sợ cũng đã không nhớ rõ chúng ta nữa. Bất quá, rất nhanh, bọn họ sẽ hồi tưởng lại nỗi sợ hãi từng bị chúng ta chi phối.
Trong đôi mắt chư chúng của Tu La Môn nhất thời lộ lên vẻ cuồng nhiệt.
Cơ Thành Vũ híp mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng nổi lên gợn sóng, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Tu La Môn này… đó là thế lực phía sau Đại Thừa Đảo, là chỗ dựa vững chắc của Triệu Mộc Sinh. Hiện giờ… đó là chỗ dựa vững chắc của Cơ Thành Vũ hắn, là chỗ dựa để Cơ Thành Vũ hắn lần nữa đoạt lại vị trí hoàng đế.
Nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, Tu La Môn này tuyệt đối là một thanh kiếm hai lưỡi, hơn nữa là kiếm hai lưỡi phi thường bén nhọn. Nếu là sử dụng không đúng… vậy không chỉ đơn giản như thương cân động cốt rồi.
…….
Vô Lượng Sơn, cao ngất trong mây, giống như trường kiếm phóng lên cao, thẳng tắp tận trời.
Bên trong sơn môn của Thiên Cơ Tông, trong một đống nhà gỗ hai tầng cũ nát, một lão giả lông mi bạc trắng ngồi xếp bằng, trong tay tiều tụy nắm bắt mấy tấm ngọc phù màu vàng. Bỗng nhiên, hắn mở mắt ra, bên trong đôi mắt giống như có cường quang lóe ra.
Ngọc phù màu vàng trong tay hắn nhất thời bay bổng lên, trôi nổi trong hư không, hình thành một bộ đồ án kỳ lạ.
Phía trên sắc mặt của lão giả phủ kín ngưng trọng, hít sâu một hơi, hai tay nổi lên ấn ký kỳ lạ, chạm một ngón tay lên ngọc phù kia.
Huyết sắc kỳ lạ kia thẩm thấu ra từ phía trên ngọc phù, màu máu tươi nồng đậm lan tràn ra, khuếch tán bên trong nhà gỗ hai tầng này. Lão giả nhất thời kinh sợ, đôi mắt cũng hơi hơi co rụt lại.
- Tu La Môn của Sát Sinh Thành… cư nhiên lại xuất thế. Tông môn tà ác như thế nào cương ngạnh như thế nào, nơi Nam Cương xem ra phải nổi lên một trận tinh phong huyết vũ rồi.
Trong miệng lão giả ngập ngừng một phen, thở dài một hơi.
Dấu tay vừa chuyển, huyết sắc phía trên ngọc phù ố vàng nhất thời biến mất. Ngọc phù kia dừng ở trong tay hắn, lão giả nheo mắt lại, trong lòng tựa hồ đang đánh giá cái gì.
- Lại là Thanh Phong Đế Quốc sao? Mấy ngày nay như thế nào giống như sắp xảy ra đại sự ở Thanh Phong Đế Quốc?
Sắc mặt lão giả run lên, có chút cổ quái.
- Bất quá lần này… Thanh Phong Đế Quốc chỉ sợ là có đại nạn.
………
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi cả phòng, xua tan đi cảm giác mát lạnh ẩn chứa trong bóng đêm.
Bộ Phương mở mắt ra, thoải mái ngáp một cái, duỗi thân mình, vẫn là biết ở trong phòng mình thoải mái, xuống giường, Bộ Phương sau khi rửa mặt liền đi vào trong phòng bếp.
Vũ Phù còn chưa rời giường, tiểu tử Tiểu Long kia vẫn còn chưa tới.
Bộ Phương bước lên trước bàn nấu ăn, thái đao vừa chuyển, bắt đầu luyện tập kỹ thuật đao công cùng chạm trổ. Mấy ngày nay không có luyện tập, Bộ Phương thật ra hơi có chút hoài niệm cảm giác này.
Sau khi luyện tập trong chốc lát kỹ thuật đao công cùng chạm trổ, Vũ Phù bắt đầu từ trên lầu đi xuống dưới, sau khi vấn an Bộ Phương, liền đi đến trước mặt bàn nấu ăn của mình, bắt đầu luyện tập đao công cùng chạm trổ.
- Tiểu Long còn chưa đến sao? Nàng trước luyện tập trong chốc lát đi, chờ hắn đến rồi, chúng ta bắt đầu khảo hạch.
Bộ Phương nhíu nhíu mày nói.
Vũ Phù nhu thuận gật gật đầu, chớp ánh mắt, cầm lấy nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị tốt, liền bắt đầu không ngừng tiến hành thái đồ ăn.
Bộ Phương phóng tốt thái đao, liền bắt đầu chuẩn bị nấu Túy Bài Cốt. Chỉ sau chốc lát, mùi thịt nồng đậm liền bay bổng trong khắp phòng bếp. Ngửi thấy mùi hương này, trên mặt Vũ Phù liền lộ ra vẻ say mê. Tay nghề nấu ăn của nàng cùng Bộ Phương vẫn là kém nhiều lắm. Chỉ cần từ trên mùi hương của món ăn này liền có thể nhìn ra chênh lệch, đường nàng phải đi còn rất xa!
Bưng lên Túy Bài Cốt, Bộ Phương mở ra cửa quán, đi ra khỏi tiểu điếm.
Sáng sớm ngày xuân, độ ấm còn mang theo cảm giác mát lạnh, một trận gió thổi tới, khuếch tán mùi hương của Túy Bài Cốt trong tay, mê người vô cùng.
- Tiểu Hắc, ăn cơm đi.
Bộ Phương đặt Túy Bài Cốt trước mặt Đại Hắc Cẩu đang nằm trước cửa, thản nhiên nói.
Tiểu Hắc cố gắng mở ra đôi mắt nhập nhèm, liếc nhìn Túy Bài Cốt đặt trước mặt, miệng chó mở ra, tựa hồ đã không còn hưng phấn sau khi nhìn thấy Túy Bài Cốt như trước đây nữa.
Biểu tình con chó béo ngày càng nhân tính hóa này nhất thời khiến Bộ Phương sửng sốt, làm sao vậy?
Bất quá sau khi cái mũi chó của Đại Hắc Cẩu ngửi thấy mùi Túy Bài Cốt này, mắt chó trong khoảnh khắc sáng lên, u oán liếc mắt nhìn Bộ Phương. Tiểu Hắc không thể chờ nổi đứng lên, cắm đầu ăn, bộ dáng quả thực giống như đói bụng mấy đời rồi.
Bộ Phương nhíu nhíu lông mi, sau khi sờ sờ bộ lông không nhiễm chút bụi mềm mại của Tiểu Hắc, đứng lên, chuẩn bị trở lại tiểu điếm.
Bất quá mới vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy thân ảnh Tiểu Long chậm rãi từ hẻm nhỏ đi ra.
- Ngươi ngày thường đều trễ như vậy mới đến sao? Vậy ngươi còn có thể luyện tập kỹ thuật đao công cùng chạm trổ gì nữa hả?
Bộ Phương nhìn thấy Tiểu Long, trực tiếp mở miệng nói, trong giọng mang theo vài phần tức giận.
Cả người Tiểu Long không khỏi run lên, vỗ đầu, sắc mặt lập tức biến thành màu đen, hắn quên Bộ Phương đã trở lại rồi. Mấy ngày nay Bộ Phương không ở tiểu điếm nên hắn nhàn hạ quen rồi…
- Tiến vào phòng bếp, khảo nghiệm kỹ thuật đao công cùng chạm trổ của ngươi. Không hợp cách, cầm chắc thái đao, luyện tập kỹ thuật đao công cùng chạm trổ cả ngày đi.
Bộ Phương tựa hồ đã đoán ra được cái gì, nhất thời hừ lạnh một tiếng, lắc lắc ống tay áo, xoay người tiến vào bên trong phòng bếp.
Mặt Tiểu Long đen như đáy nồi.
Vẻ mặt thảm thương tiến vào trong phòng bếp, liền thấy được Vũ Phù đang chăm chỉ bên trong luyện tập, nhất thời càng thêm đau đầu.
Bộ Phương kéo một cái ghế dựa đến gần, ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn nhìn Vũ Phù cùng Tiểu Long. Bên trong đôi mắt hắn tràn đầy vẻ nghiêm khắc quan sát.
- Làm đồ đệ đầu bếp của ta, ta hy vọng các ngươi phải chăm chỉ, không được nhàn hạ. Đầu bếp lớn chân chính là luyện tập mười năm như một mới có thể thành công. Ta hy vọng các ngươi có thể nhớ kỹ đạo lý này, cố gắng luyện tập tay nghề đầu bếp. Hiện tại bắt đầu thử nghiệm một chút kỹ thuật đao công cùng chạm trổ của các ngươi, hai người các ngươi tỷ thí với nhau, trong nửa canh giờ quy định, nguyên liệu nấu ăn ai xử lý nhiều hơn… ai không được sẽ phải chịu trừng phạt.
Bộ Phương thản nhiên nói, hắn cũng biết đồ đệ đầu bếp của hắn tự nhiên phải biết tầm quan trọng của luyện tập.
Vũ Phù cùng Tiểu Long đều gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Bên cạnh bàn nấu ăn của hai người đều là một đống lớn rau củ, còn Bộ Phương lúc này yêu cầu chính là phải cắt thành sợi tất cả rau củ kia, trong vòng nửa canh giờ quy định.
Vũ Phù còn tốt, khuôn mặt bình tĩnh, một chút cũng không lo sợ.
Tiểu Long lại không như vậy, hé ra gương mặt đen như đáy nồi, đôi mắt to tròn không ngừng chuyển động, vô cùng hoảng hốt.