Mỹ Thực Gia Tại Dị Giới

Chương 272: Lão bản của tiểu điếm đi ra chịu chết

Chương 272: Lão bản của tiểu điếm đi ra chịu chết


Lão bản của tiểu điếm đi ra chịu chết
Đế Đô trong mùa xuân, cùng với mưa xuân rơi lất phất, bày biện ra yên tĩnh cùng yên ắng, thành trì cổ xưa to như vậy tọa lạc phía trên bình nguyên rộng lớn, cổ kính mà phóng khoáng.
Ngoại thành Đế Đô, lục ý trải rộng, cỏ cây hai bên đường đều nở ra tươi tốt, nụ hoa lay động, cánh hoa lất phất, hương thơm điềm tĩnh.
Trên quan đạo có đám người từ các nơi Thanh Phong Đế Quốc đến Đế Đô. Đế Đô chính là trung tâm kinh tế văn hóa chính trị của Thanh Phong Đế Quốc, tự nhiên là địa phương không ít người hướng tới.
Phía trên vòm trời xa xa, một đạo điểm đen chậm rãi phóng đại lên. Điểm đen kia mắt thường nhìn giống như tối đen như mực nhưng khi đang bay đến gần Đế Đô, nhanh như chớp, tốc độ kia quả thực rất nhanh.
Bất quá chỉ là trong chốc lát, mọi người trên quan đạo liền cảm giác phía trên đỉnh đầu chính mình tựa hồ bị một vùng tối đen che lấp, giống như loại áp lực mây đen tiến đến.
Có người nghi hoặc ngẩng đầu, nhất thời bị dọa xụi lơ trên mặt đất, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Phía trên vòm trời làm gì có mây đen gì, mà là một con linh thú thật lớn. Linh thú kia thật sự rất lớn, hai cánh giang rộng cơ hồ che kín một phương thiên địa. Uy lực trầm trọng phát ra kia làm cho trái tim người ta đều giống như bị gắt gao nắm chặt.
Kia rốt cuộc là quái vật gì vậy!
Mọi người trên quan đạo đều là bị dọa nằm sấp trên mặt đất, trở nên dè dặt, kinh hãi vô cùng, sợ chọc giận phải quái vật trên đó, chính mình liền chết oan uổng.
Ầm ầm!
Linh thú thật lớn kia dừng phía trước cửa thành Đế Đô, cuồng phong gào thét, làm cho thủ vệ trông coi cửa thành Đế Đô đều hoảng sợ vô cùng. Linh thú kia thật sự là quá giống như là một tòa núi nhỏ.
Đây là một con Á Long… vảy cả người đều tản ra quang huy rạng rỡ dưới cơn mưa xuân, hai cánh hơi vẫy vẫy, cuồn cuộn nổi lên một trận cuồng phong.
Ánh mắt lớn như đèn lồng chuyển động, tập trung ở trong nhóm thủ vệ cửa thành.
Gừ! !
Một tiếng rồng rống, đinh tai nhức ốc, mọi người đều nhìn không được che kín lỗ tai, khó chịu đến muốn chết.
Phía trên lưng rồng này, một nhân loại cả người chuyển động, giống như một tòa núi nhỏ, đôi mắt lạnh như băng, mái tóc trên đầu thật ngắn, nhưng lại dựng thẳng giống như cương châm.
- Thanh Phong Đế Quốc Đế Đô… Hừ, mặc kệ là ai, dám giết chết đệ đệ của ta, Hạ Vũ ta đều phải khiến ngươi trả giá lớn!
Ánh mắt nam tử hơi sáng lên, giống như phải nhìn xuyên thấu qua hết thảy, nhìn thẳng vào sự vật ở trong Đế Đô kia.
Hắn vỗ vỗ đầu của Á Long, cả người nhảy dựng lên, trực tiếp đáp xuống đất, dừng ở phía trước cửa thành Đế Đô.
Một đạo ngọc phù trôi lơ lửng, đầu Á Long này được thu vào trong phù lục.
Nam tử bán khỏa thân, thân hình kia cường tráng vô cùng, lập tức liền đi vào bên trong Đế Đô. Trong đó có một thủ vệ tuổi còn trẻ, căng thẳng muốn ngăn cản lại phần tử nguy hiểm này, nhưng lại bị Hạ Vũ một tát vỗ chết.
- Thanh Phong Đế Quốc, Phương Phương tiểu điếm ở nơi nào?
Hạ Vũ sau khi vỗ chết một thủ vệ, ánh mắt tràn ngập sát ý đảo qua, nhìn về phía một thủ tuổi có chút già đã sớm bị dọa sợ, run rẩy ngồi bẹp trên mặt đất kia.
Ánh mắt làm cho thủ vệ này hoảng sợ, không tự chủ được nói ra vị trí tiểu điếm của Bộ Phương.
Phương Phương tiểu điếm hiện giờ chính là thanh danh hiển hách ở Đế Đô, thủ vệ biết vị trí cũng không có đáng ngạc nhiên.
Hạ Vũ hừ lạnh một tiếng, chắp tay ra sau, liền đi vào bên trong Đế Đô kia, mục tiêu chính là Phương Phương tiểu điếm.
…….
Bộ Phương ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn nhìn Tiểu Long thần tình đỏ bừng, tay hắn nắm chặt thái đao nặng kia, liên tục vung tay chém xuống.
Kết quả tỷ thí đã có, Tiểu Long hoàn toàn thảm bại. Đây tựa hồ không có ngoài dự kiến của Bộ Phương, từ biểu hiện Tiểu Long trễ như vậy mới đến tiểu điếm có thể nhìn ra, tên này bình thường tuyệt đối không ít lười biếng.
Tùy tay ném đi, thái đao cỡ lớn liền rơi đến trước mặt Tiểu Long, trảm ngay trên tấm thớt, phát ra thanh âm trầm trọng.
- Ô… hôm nay còn có ngày mai ngươi không cần làm gì khác, dùng chuôi thái đao này, luyện tập kỹ càng kỹ thuật đao công cùng chạm trổ cho ta. Khi nào thì ta vừa lòng rồi mới được chấm dứt.
Bộ Phương thản nhiên nói, sau đó đứng lên, cũng mặc kệ biểu tình ấm ức của Tiểu Long này.
Vũ Phù liếc mắt đồng tình nhìn nhìn Tiểu Long. Thái đao cỡ lớn của Bộ Phương bọn họ từng lén cầm qua, đừng nói là thái đồ ăn, chỉ cần vung vẫy đã là cố hết sức rồi.
Tiểu Long cũng là bi phẫn trong lòng, chỉ là hắn không có biện pháp, hố bản thân tự đào, khóc cũng phải nhảy vào.
Bộ Phương đi vào bên trong tiểu điếm, đám người Kim Bàn Tử cuồn cuộn đến, u Dương Tiểu Nghệ cũng vui vẻ chạy vào trong tiểu điếm.
- Bộ lão bản, chào buổi sáng a! Đã lâu không gặp rồi.
Nhãn tình Kim Bàn Tử sáng lên, cười to nói với Bộ Phương.
Bàn Tử Quân của hắn cũng dũng mãnh tiến vào tiểu điếm, u Dương Tiểu Nghệ đã rất quen thuộc sở thích ăn uống của bọn họ, sau khi tập hợp xong liền nói cho Bộ Phương.
Bộ Phương cùng đám béo núc này cũng chào hỏi đáp lại, gật gật đầu, trở về trong phòng bếp.
Bắt đầu nấu ăn rồi.
Chỉ sau chốc lát, mùi hương đồ ăn bắt đầu phảng phất từ trong phòng bếp. Vũ Phù trong quá trình nấu nướng của Bộ Phương đều là cung kính đứng bên cạnh, an tĩnh học tập.
Tiểu Long liền có chút nghẹn khuất, hai tay nắm thái đao cỡ lớn, gương mặt trắng nõn nín nhịn đỏ lên như đít khỉ, thái đao kia quả thật quá nặng rồi.
Tiếu điểm lại bắt đầu buôn bán như mỗi ngày.
Lão giả hơi béo hôm qua kia lại tới nữa, hắn vừa sáng sớm đã khẩn cấp muốn nhấm nháp lại mỹ vị kia. Kem cây Long Can kia thật sự khiến hắn say mê đến không thể tự kiềm chế.
Món ăn của lão giả rất nhanh đã được mang ra, khối vuông giống như khảm lên kim cương sáng loáng làm cho các thực khách lần nữa phát ra tiếng động tán thưởng.
Tại hẻm nhỏ truyền đến một trận bước chân, một đạo thân ảnh tang thương rõ ràng bước vào trong tiểu điếm.
Trên mặt Cơ Thành Tuyết tràn ngập mệt mỏi, mặc một thân cẩm bào màu trắng, mộc mạc mà tự nhiên.
- Hả… bệ hạ?
u Dương Tiểu Nghệ vừa nhìn thấy Cơ Thành Tuyết, nhất thời liền kinh ngạc. Cơ Thành Tuyết chính là người vô cùng bận rộn, hắn cư nhiên có thời gian đến tiểu điếm ăn cơm sao?
Cơ Thành Tuyết xoa xoa đầu u Dương Tiểu Nghệ, thở dài một hơi, ở trong tiểu điếm tìm vị trí ngồi xuống.
- Mang lên cho ta một bầu rượu Băng Tâm Ngọc, thuận tiện thêm một phần canh đậu hủ đầu cá.
Cơ Thành Tuyết nhu hòa nói, hắn giờ phút này giống như không còn là hoàng đế uy nghiêm, ngược lại chỉ là một thực khách đơn thuần đến thưởng thức mỹ thực.
u Dương Tiểu Nghệ đi rồi, hai tròng mắt của Cơ Thành Tuyết có chút cay xè. Hoàn cảnh trong tiểu điếm này làm cho hắn cảm thấy có chút thích ý, vẫn là cảm giác thoải mái quen thuộc.
Thanh Phong Đế Quốc hiện giờ bao nhiêu chuyện phiền lòng khiến hắn lo lắng, mỗi ngày đều không ngừng nghỉ có cấp báo đưa tới, trong cấp báo cũng không phải là tin tức tốt gì.
các thành các nơi đều có linh thú đến uy hiếp, nhóm dân chúng đều có chút bối rối, thậm chí rời xa vùng đất Đế Đô, một vài người vốn là người có tâm, trực tiếp chiếm cứ thành lớn, tự phong làm vua.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bên trong Thanh Phong Đế Quốc liền xuất hiện hỗn loạn như vậy.
Sau đó, tin tức tử vong của Liên Phúc cũng đến… Cơ Thành Tuyết thật sự có chút tâm lực tiêu hao quá độ.
Bầu rượu Băng Tâm Ngọc đưa đến, Bộ Phương cầm lấy bình rượu đến, ngồi đối diện Cơ Thành Tuyết, rót một ly cho Cơ Thành Tuyết.
- Liên tổng quản… đã chết rồi.
Cơ Thành Tuyết một ngụm uống cạn rượu trong ly, thưởng thức ly rượu, trên mặt lộ ra tươi cười chua sót, thản nhiên nói.
Bộ Phương ngẩn ra, Liên tổng quản… chính là thái giám Chiến Thánh thất phẩm thích vuốt Lan Hoa Chỉ kia sao? Hắn đã chết rồi?
Tu vi của thái giám kia rất mạnh, vẫn luôn tọa trấn hoàng cung, hiện giờ đã chết… Đối với Cơ Thành Tuyết, thậm chí đối với cả Đế Quốc đều là đả kích không nhỏ.
Bộ Phương hiện giờ đã sớm không chỉ là lão bản tiểu điếm vừa mới đi vào Thanh Phong Đế Quốc, bản đồ mỹ thực vừa mở, Bộ Phương đối với thế cục của cả đại lục cũng không phải thật hiểu biết, nhưng đối với địa giới của Thanh Phong Đế Quốc, hoặc là nói nơi Nam Cương… hiểu biết xem như là không ít.
Thanh Phong Đế Quốc ở nơi Nam Cương… cũng không phải là thế lực lớn gì, mà là một tôn cường giả Chiến Thánh đối với Đế Quốc đã là tài nguyên thập phần trọng yếu.
Không biết như thế nào an ủi Cơ Thành Tuyết, tuy Liên thái giám kia có đến tiểu điếm bóc lột vài lần nhưng Bộ Phương cũng không có bao nhiêu chán ghét thái giám kia, lão thái giám kia kỳ thật là một người rất thú vị.
- Nén bi thương thuận theo tự nhiên đi.
Bộ Phương cũng là cảm thấy đau thương khó hiểu, trầm trọng nói, đổ một ly rượu nữa cho Cơ Thành Tuyết, sau đó cũng đổ cho ản thân một ly, lập tức một ngụm đổ vào miệng.
Khi Bộ Phương vừa mới phóng ly rượu lên bàn.
Trong hẻm nhỏ liền vang lên một trận tiếng động chấn động, một đạo gào thét vang vọng mãnh liệt vang lên, một thanh trường mâu sắt thép từ xa xa bắn đến, trực tiếp nện lên mặt đất hẻm nhỏ, đập nát sàn nhà hẻm nhỏ vừa mới sửa chữa.
Các thực khách trong tiểu điếm nhất thời đều bị dọa sợ.
Bộ Phương sửng sốt, nhíu mày, chỉ nghe đến tiếng động ma sát sau khi trường mâu sắt thép rút ra khỏi mặt đất.
- Lão bản của tiểu điếm đang ở chỗ nào… Nếu dám giết đệ đệ của ta, vậy mau ngoan ngoãn đi ra chịu chết đi.
Thanh âm lạnh như băng quanh quẩn khắp nơi, mang theo sát ý nồng đậm, thẳng bức vào trong tiểu điếm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất