Chương 298: Kiếm ý Chí Tôn
Kiếm ý Chí Tôn
- Bị… bị nuốt?
Đôi mắt Chu Việt ở xa xa liền co rụt lại, trong lòng cũng toàn là lạnh lùng. Hơi thở đáng sợ của con kỳ đà khổng lồ kia phát ra khiến cả người hắn đều run lên.
Hắn chính là thống lĩnh của quân thứ ba Tây Huyền Quân, nhưng tu vi bất quá cũng chỉ là Chiến Hoàng lục phẩm mà thôi. Bộ Phương đồng dạng là Chiến Hoàng lục phẩm, nhưng cư nhiên bị con kỳ đà khổng lồ này nuốt lấy…
- Bộ tiền bối!
Trong lòng Đường Ngâm cũng trở nên căng thẳng, nhịn không được quát lớn lên, trường kiếm trong tay vung ra, kiếm khí tung hoành, từng đạo kiếm khí chém tới con kỳ đà khổng lồ kia.
Chỉ là ánh mắt con kỳ đà kia vừa chuyển, cái đuôi giống như sắt thép nhất thời vung ra, quét bay sạch sẽ tất cả kiếm khí kia.
Cường giả của Tu La Môn nhất thời cười ha hả, đôi mắt hưng phấn không thể bỏ qua!
Tuy hắn bị con rối trước mắt này áp chế đến rắm cũng không thể phóng, trên người bị Đại Khảm Đao kia chém ra từng đạo vết máu, nhưng là… hắn tin tưởng, rất nhanh hắn có thể ấn con rối này mặt đất mà đánh mãnh liệt.
Bởi vì con rối nếu mất đi chủ nhân điều khiển thì chỉ là một đống sắt vụn mà thôi!
Ầm! !
Cường giả Tu La Môn lại bị Tiểu Bạch một đao trảm bay, máu tươi phun ra, cả người đều hung hăng lăn mấy vòng trên mặt đất. Mặt đất đều bị oanh kích đến chấn động không thôi.
- Mẹ nó! Ngươi con mẹ nó lại đến nữa rồi!
Cường giả Tu La Môn giãy dụa, đứng dậy từ trên mặt đất, trong đôi mắt liền toát ra một tia điên cuồng:
- Con rối thiết chết tiệt kia, ngươi lại thật dám chém chết ta a!
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe ra, ngừng lại tại chỗ.
Đôi mắt Đường Ngâm co rụt lại, đôi mắt Chu Việt cũng co rụt lại, Mặc Lâm lại hưng phấn cười to không thôi.
Con rối này rốt cục bất động rồi!
Cường giả Tu La Môn ngửa mặt lên trời cười to, tóc dài tung bay, trong đôi mắt phủ đầy ngoan độc. Trường mâu vung ra, từng bước hung hăng dẫm nát trên mặt đất, cư nhiên bùng nổ xông về phía con rối Tiểu Bạch, muốn một mâu xuyên thủng con rối thiết này.
Hắn phải đâm viên tròn thiết này thành một tổ ong vò vẽ!
Một mâu này ngưng tụ tinh khí thần của hắn, hắn thậm chí bùng nổ không bảo lưu gì.
Lúc trước đối mặt với Tiểu Bạch này, hắn cảm giác ngay cả năng lực đánh trả cũng không có, điều này làm cho hắn thập phần nghẹn khuất. Hắn chính là cường giả Chiến Thánh a, chưa từng trải qua nghẹn khuất như vậy!
Tất cả khuất phục hắn đã phải khổ sở chịu đựng, lúc này toàn bộ trả lại cho viên thiết tròn này!
Bộ Phương sau khi bị con kỳ đà khổng lồ nuốt lấy, đó là lý do cường giả Tu La Môn này hoàn toàn không lo lắng con rối này sẽ đánh trả. Tu La Môn là từ ngoại vực Nam Cương đến, bên trong tông môn có ghi chép rất nhiều bí tân, ghi chép về con rối cũng là có rất nhiều.
Trên đại lục có một Khôi Tông, đó là một tông môn phi thường cường đại. Người trong tông môn kia đều có rất nhiều loại con rối, sức chiến đấu của mỗi một con rối đều phi thường cường hãn. Nhưng một khi chủ nhân của con rối bị chém giết, con rối này sẽ bị mất đi năng lực chiến đấu, trừ phi một lần nữa được tế luyện.
Con rối viên thiết tròn trước mắt này mạnh như vậy, tên mặt trắng kia rất có thể có liên hệ cùng Khôi Tông, một khi đã như vậy, loại bỏ chủ nhân của con rối kia, hết thảy liền trở nên an toàn rồi!
Trong lúc tười to, gió nổi mây phun, một mâu này đâm ra, không khí đều giống như một đâm thủng thành một hối sâu, một lỗ thật sâu lõm xuống.
Chu Việt tuyệt vọng, sắc mặt Đường Ngâm cũng tái nhợt. Chẳng lẽ tiền bối đã thật sự… cứ như vậy bị kỳ đà khổng lồ ăn mất rồi sao?
Chẳng lẽ quân thứ ba Tây Huyền Quân thật sự phải bị giết ở chỗ này sao?
Phụt! !
Nhưng mà ngay khi một thương của cường giả Tu La Môn kia muốn đâm lên người Tiểu Bạch, hào quang màu tím trong đôi mắt Tiểu Bạch đột nhiên lại sáng lên. Hào quang kia giống như ráng màu dâng lên, làm cho đôi mắt của cường giả Tu La Môn kia cũng một mảnh sương mù.
Cái quỷ gì đây? !
Khảm đao gào thét phóng ra, cường giả Tu La Môn nhất thời cảm thấy một cảm giác thống khổ giống như nỗi đau xé da lóc thịt, nửa người hắn chính là dưới một đao này bị chém làm đôi!
Trường thương vô lực rơi xuống đất, cả người hắn đều bị một cỗ lực áp khổng lồ hung hăng ấn lên mặt đất.
- Như thế nào có thể! ! Vì cái gì con rối này vẫn còn có khả năng hành động? !
Trong đôi mắt của cường giả Tu La Môn toát ra điên cuồng cùng không thể tin nổi.
Hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiểu Bạch vẫy mạnh Đại Khảm Đao trong tay, chém mạnh đến hắn.
Xa xa, kỳ đà khổng lồ nuốt người kia bỗng nhiên trừng lớn tròng mắt, miệng mở lớn ra, sau đó đao mang màu vàng sánh rực lóe ra, miệng của kỳ đà khổng lồ ầm ầm bạo vỡ.
Máu vung vẫy ra khắp nơi, mang theo tiếng động tê rống thống khổ của kỳ đà khổng lồ kia.
Bên trong sương máu ùn ùn, một đạo thân ảnh chậm rãi hiện lên.
Đây là một đạo thân ảnh gầy yếu, vác lên một thanh đao khổng lồ, chậm rãi xuất hiện.
Chân khí quanh quẩn dựng lên, cuồng phong gào thét ra, sươn máu giống như sương mù kia nhất thời thổi tán, lộ ra dung mạo của thân ảnh gầy yếu kia.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh nhạt, một tay nắm lấy Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao. Phía trên thái đao kia nở rộ ra hào quang vàng sáng, hào quang phi thường chói mắt.
Thái đao vung lên, mang theo một cỗ uy lực áp chế khổng lồ. Uy lực áp chế kia khiến cho trong lòng đám người Mặc Lâm, Chu Việt đều là trầm xuống, có chút khiếp sợ.
Nhưng kỳ đà khổng lồ bị trảm nát miệng kia, đồng tử cũng co rụt lại, thân hình nằm trên mặt đất, nhìn thấy thân ảnh của Bộ Phương, tràn đầy hoảng sợ.
Cỗ uy lực áp chế đến từ thượng giả kia khiến nó vực dậy không nổi chút tâm tư phản kháng nào.
- Sao lại thế này? Cục cưng nhỏ! Con đứng lên, cắn chết hắn cho ta a! Đừng nằm sắp ở đó! Cắn hắn!
Cường giả Tu La Môn trừng lớn mắt, một bàn tay vừa che lấy bả vai bị chặt đứt, vừa giận dữ hét lên.
Bộ Phương nghe vậy, thân hình nhất thời sửng sốt, một tay nắm lấy Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao, quay đầu nhìn về phía cường giả Tu La Môn.
- Ngươi để cho súc sinh này đến cắn ta? Chỉ súc sinh này… nói dám cắn ta sao?
Bộ Phương thản nhiên nói, thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng rơi vào trong tai cường giả Tu La Môn kia.
Đôi mắt cường giả kia nhất thời co rụt lại, liền nhìn đến Bộ Phương nâng lên Hoàng Kim Thái Đao trong tay kia. Thái đao thật lớn kia vừa xoay chuyển trong tay thanh niên, giống như xoát lên một bài múa đao, sau đó…
Phụt! !
Cơ hồ là tốc độ mắt thường khó có thể bắt giữ bùng nổ, vô số ánh đao màu vang lưu chuyển, sáng rực khiến cho lòng người sinh ra rung động.
Trong tiếng hét thảm hại… con kỳ đà khổng lồ kia bị lột da trong trạng thái sống sờ sờ. Toàn bộ da trên người kỳ đà khổng lồ đều bị Bộ Phương lột sạch.
Với kỹ thuật đao công Lưu Tinh hắn đã tu luyện đến cực hạn, muốn lột da một con kỳ đà khổng lồ, thật sự rất thoải mái.
- Nguyên liệu nấu ăn là linh thú cấp bảy, rất không tệ, xem ra món ăn tiếp theo đã tìm được rồi.
Tay Bộ Phương run lên, Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao thật lớn kia liền rút đi kim mang, hóa thành làn khói nhẹ bay ra, được Bộ Phương thu vào bên trong vật tổ trên tay.
Nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn kỳ đà khổng lồ kia, khóe miệng Bộ Phương cũng nhếch lên. Hắn đang suy xét món ăn kế tiếp phải làm như thế nào. Thật không ngờ lại được đưa đến một nguyên liệu nấu ăn từ linh thú cấp bảy. Món ăn thứ hai khiến hệ thống vừa lòng sẽ rất nhanh được tạo ra.
Cả người cường giả Tu La Môn dại ra, trừng lớn hai mắt, cục cưng nhỏ của hắn… cư nhiên bị Bộ Phương xem là nguyên liệu nấu ăn, nhất thời một búng máu bùng lên trong lòng hắn, nhịn không được khụ ra một ngụm máu to, đây là bị Bộ Phương chọc tức.
Kỳ đà khổng lồ này là do hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, là bạn của hắn, là cục cưng ngoan của hắn… hiện giờ cũng đã ngã xuống tại nơi này, cuối cùng còn bị người ta chuẩn bị làm món ăn.
- Không thể tha thứ a! Ta muốn giết chết ngươi!
Ánh mắt của cường giả Tu La Môn cũng đỏ lên, đứng lên từ trên mặt đất, hung hăng trừng mắt nhìn Bộ Phương.
Chỉ là khi hắn vừa mới đứng lên, một đạo ánh đao lạnh như băng liền hiện lên, trực tiếp trảm hắn làm đôi, thân hình hắn bị quẳng lên cao, sau đó rơi xuống đất.
Máu như dòng suối phun ra, đến cuối cùng, trong đôi mắt hắn vẫn mang theo không cam lòng.
Vù vù…
Trên vòm trời, trận pháp do năm tấm ngọc phù hình thành nhất thời run lên, sau đó, trong thi thể của cường giả Tu La Môn kia, một đạo tinh phách như đạo sương mù bị rút đi. Thần tình tinh phách kia hoảng sợ, giương nanh múa vuốt, muốn đào thoát, chỉ là lại đào thoát không được.
Tinh phách của cường giả Tu La Môn cũng bị trận pháp do ngọc phù hình thành kia thu vào trong, mang theo rít gào hoảng sợ.
Hào quang ngọc phù lóe ra, ôn nhuận vô cùng, chấn động trên hư không, giống như bị cái gì dẫn dắt, cư nhiên muốn chạy trốn ra xa xa.
Đường Ngâm biến sắc, kiếm quyết mở ra, ngự kiếm đuổi theo, thân hình phóng theo phương hướng ngọc phù bay đi.
Bên trong trận pháp này chính là hội tụ ít nhất mấy vạn tinh phách, một khi trở lại trong tay cường giả Tu La Môn kia, vậy thật sự sẽ trở thành một mối họa thật lớn.
Hàn quang một kiếm như trút xuống.
Đường Ngâm muốn phá hủy đi trận pháp này.
Chỉ là… chung quanh trận pháp kia, đột nhiên phát ra một đạo kiếm ý, đó là một cỗ kiếm ý tràn ngập huyết tinh cùng giết chóc.
Thân hình Đường Ngâm cứng đờ, trường kiếm trong tay hắn dưới một đạo kiếm ý này cư nhiên cắt đứt ra từng khúc.
Kiếm ý tiếp tục đi về trước, muốn vắt ngang trời cao, giống như muốn gạt bỏ luôn cả Đường Ngâm.
Tiểu Bạch nhảy lên cao cao từ trên mặt đất, một cái tát đập Đường Ngâm ngã trên mặt đất, một quyền chống lại kiếm ý này.
Một tiếng bạo vang, vô số kiếm khí phun trào ra.
Thân hình Tiểu Bạch từ trên hư không bị hung hăng đánh rơi, nện mạnh phía trên mặt đất, đập mặt đất nổ thành hố sâu lớn…
Khóe miệng Đường Ngâm toàn là máu, giãy dụa đứng lên từ trên mặt đất, nhìn thấy trận pháp ngọc phù kia biến mất, trong lòng còn sợ hãi.
- Kia… kia chính là kiếm ý Chí Tôn. Trận pháp này cư nhiên có kiếm ý Chí Tôn bảo hộ! Quả nhiên… Tu La Môn quả nhiên rất coi trọng trận pháp này! Trận pháp này rốt cuộc có ích lợi gì? !
Môi Đường Ngâm vẫn còn run run, tứ chi bách hài của hắn giờ phút này cũng đang run rẩy.
Thiếu chút nữa đã phải chết dưới kiếm ý Chí Tôn, trong lòng hắn đương nhiên sợ hãi.
Sắc mặt của Bộ Phương cũng có chút ngưng trọng, bất quá mặc kệ là kiếm ý Chí Tôn hay là trận pháp ngọc phù biến mất kia, hắn cũng không quá mức để ý.
Đi đến phía trước hố sâu Tiểu Bạch ngã xuống, Tiểu Bạch từ trong hố sâu kia đi ra.
Khóe mắt Bộ Phương giật giật, trên người Tiểu Bạch cư nhiên bị chém ra một đạo vết kiếm dữ tợn.
Dù sao đây chỉ là phân thân của Tiểu Bạch, nếu bản thể Tiểu Bạch ở chỗ này, kiếm ý Chí Tôn kia không đáng là cái gì.
Vỗ vỗ cái bụng béo núc của Tiểu Bạch, Bộ Phương thở dài trong lòng.
Hào quang màu tím trong mắt Tiểu Bạch đã tiêu tán, một lần nữa hóa thành hồng mang ôn nhuận. Hắn nâng tay gãi gãi đầu, vết kiếm trên bụng cư nhiên là khôi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Người chung quanh đều nhìn đến ngây người, Mặc Lâm liền trước hồi phục lại tinh thần.
Cường giả Tu La Môn bị đánh bại rồi!
Ánh mắt Mặc Lâm nhìn về phía Bộ Phương kia tràn ngập sợ hãi, người kia…
- Mọi người nghe lệnh! Lập tức lui lại! !
Một tiếng bạo rống của Mặc Lâm, sau đó là cưỡi ngựa linh thú, không còn chút ham chiến nào nữa, liền trốn thoát nhanh chóng về phía xa xa, thủ hạ của hắn cũng liền đuổi theo sau.
Đại quân của Chu Việt nhất thời sĩ khí chấn động, tiếng thét rung trời, cư nhiên đuổi giết ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, cục diện liền nghiêng về một phía, bất quá đại quân của Chu Việt cũng chỉ là truy đuổi đối phương một chút, hù dọa Mặc Lâm một chút, muốn tiêu diệt cũng làm không được.
.......
Ngoại thành Mạc La Thành.
Một đạo lưu quang nhanh chóng hiện lên, trốn vào trong một lều trại cao ngất.
Một cường giả đồng dạng mặc hắc bào trong lều trại nhất thời mở mắt ra, nâng tay lên, bắt lấy trận pháp ngọc phù trôi nổi trước mặt hắn. Năm ngọc phù trên trận pháp này đều dầy đặc vết rạn nứt, điều này làm cho đôi mắt người hắc bào kia co rụt lại.
- Đây là trận pháp Nỗ Nhĩ khống chế, như thế nào bay đến chỗ ta đây… Hơn nữa, ngay cả kiếm ý Đại Tế Ti đặt lên trên cũng bị vỡ nát, xem ra Nỗ Nhĩ đã là lành ít dữ nhiều rồi.
Người hắc bào này hít sâu một hơi, đôi mắt không ngừng tối sầm lại.
- Chẳng lẽ là cường giả Thiên Cơ Tông hay là Thập Vạn Đại Xuyên đã ra tay rồi sao?