Chương 3: Tinh Hoa Cơm Chiên Trứng
Nhìn Tiếu Tiểu Long đỏ mặt mạnh miệng, Bộ Phương liếc hắn một cái đầy thâm ý, cười nhạt.
Tiểu Long chớp con mắt, da thịt mịn màng trắng nõn đỏ bừng lên nhưng vẫn cố gắng ra vẻ trâu bò nói:
-Nói cho ngươi biết, ta thưởng thức cơm chiên trứng của ngươi không phải vì ta chấp nhận giá tiền này, ta chỉ lấy thân thử độc, chứng minh cơm chiên trứng của ngươi không đáng giá như thế!
-Biết, một đĩa cơm chiên trứng đúng không, chờ một chút!
Bộ Phương mặt không đổi sắc nói một câu, khoát khoát tay, sau đó đi tới nhà bếp.
-À, cải xào của bổn điếm cũng rất ngon, có muốn thêm một phần không? Ăn chung với cơm chiên trứng rất hợp đó.
Bộ Phương dừng trước cửa nhà bếp, vẻ mặt không đổi, vô sỉ quảng cáo cải xào của mình.
Tiếu Tiểu Long ngẩn người một chút, sau khi liếc mắt xem bảng giá, gần như muốn té xỉu đáp.
-Không cần! Ta ăn cơm chiên trứng thôi.
-Vậy được, thật đáng tiếc!
Bộ Phương gật đầu, quay vào chuẩn bị làm thức ăn.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của đối phương, Tiếu Tiểu Long hận không thể đi tới đấm hắn một cái. Một đĩa cải xào một trăm đồng vàng, ngươi xem ta là đại phú hào coi tiền như rác sao, tối đa chỉ có vài miếng cải xanh chưa tới mười đồng bạc, vậy mà dám hét giá lên một trăm đồng vàng, toàn bộ đại lục, sợ chỉ có cái tiểu điếm kỳ lạ này có thể làm ra thôi.
Thừa dịp Bộ Phương đang làm cơm chiên trứng, Tiếu Tiểu Long nhàm chán muốn chết đưa mắt nhìn con chó mực đang nằm ăn ở cửa.
Trong đầu hồi tưởng lại mùi cơm chiên trứng vừa rồi, thơm ngon nức mũi, hương vị đó kích thích cơn thèm, bụng hắn vang lên từng tiếng như sấm, cũng may trong tiểu điếm không có ai, nếu để người ta biết Long công tử hắn, một người tiêu sái, phong độ nhất Đế Đô, lại có biểu hiện như thế khi nhìn một đĩa cơm chó, không bị người ta cười cho thúi mũi mới lạ.
Con chó mực như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn chăm chăm Tiếu Tiểu Long, thấy nhân loại ngu xuẩn này đang nhìn mình chằm chằm không rời mắt, bổng dưng nó nổi giận!
Vuốt chó lay cái đĩa, đứng lên sau đó quay đầu, mông hướng về phía Tiếu Tiểu Long, ngăn cản ánh mắt nhìn chó ăn của đối phương, rồi tiếp tục thưởng thức đồ trong đĩa mình.
Cái đệch! Quá đáng lắm rồi... Hắn lại bị một con chó khinh bỉ!
-Hừ! Bản Công Tử thèm đồ ăn của một con chó như ngươi sao? Mắt chó coi thường người khác! Hừ! hừ!!
Tiếu Tiểu Long tức giận, ngầm oán giận một câu.
Sau năm phút, trong phòng bếp bay ra mùi thơm nồng nặc, mùi vị khiến Tiếu Tiểu Long mê say, mùi trứng thuần hậu kèm mùi cơm tẻ thơm ngát, chỉ ngửi thôi đã làm hắn chảy nước miếng.
-Thơm thì thơm đó, nhưng giá bán đến một viên Nguyên Tinh, vẫn cảm thấy có chút phát rồ a!
Hắn nhanh tay lau nước miếng đang nhỏ giọt dưới nền nhà, trong lòng thầm than.
Cuối cùng, Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp, trên tay nâng một cái khay, mùi thơm đậm đà từ trong mâm khuếch tán xung quanh, cả cửa tiệm nhỏ đều thoang thoảng hương thơm.
-Cơm chiên trứng của ngài, mời thưởng thức!
Bộ Phương đặt đĩa cơm chiên trứng trước mặt Tiếu Tiểu Long, mặt không thay đổi nói.
Hơi khói màu trắng bay lên từ đĩa cơm, làm phẫn nộ trong lòng Tiếu Tiểu Long tiêu tán, giống như quả bom bạo tạc hương thơm, khiến Tiếu Tiểu Long không nhịn được hít sâu một hơi.
Không để ý đến Bộ Phương kế bên, ánh mắt Tiếu Tiểu Long tập trung vào bát cơm chiên trứng, dám bán cơm chiên trứng một viên Nguyên Tinh... Cơm này tuyệt đối không bình thường a!
Từng hạt cơm trắng sáng, trơn bóng như trân chân, mỗi hạt gạo đều được dịch vàng của trứng bao phủ, trứng trộn vào chưa chín hoàn toàn không quá cứng, có chút sền sệch, được tưới lên bát cơm một tầng lưới vàng chóe, vừa vặn bao bọc lấy từng hạt gạo trắng phau, bên ngoài giống như được khoác một sa y màu vàng, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.
Hào quang màu vàng óng…
- Đây... Đây quả thật là cơm chiên trứng lóng lánh!
Tiếu Tiểu Long ngơ ngác nhìn bát cơm chiên trứng hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
Hắn chưa từng nghĩ đến, không ngờ cơm chiên trứng có thể có bộ dáng như thế này, quả thực rất đẹp, nó giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn.
Thân phận Tiếu Tiểu Long cao quý, con thứ ba của Đại tướng quân Đế Đô, trong Tướng Quân Phủ, mỹ thực không thiếu, cơm chiên trứng tự nhiên cũng từng thấy đầu bếp nhà mình nấu qua, thậm chí hắn đã ăn cơm chiên trứng do Ngự trù trong hoàng cung ché biến... Thế nhưng, cùng đĩa cơm chiên trứng sáng bóng trước mắt này so sánh, cũng như đom đóm so với ánh trăng a, không cùng một cấp bậc.
Trên thực tế, cơm chiên trứng chỉ có trứng cùng cơm, chả có phối liệu nào khác, nhưng Tiếu Tiểu Long có loại cảm giác vô hình, cơm chiên trứng này còn ngon hơn vô số lần so với cơm chiên trứng Ngự trù trong cung đã nấu.
Sau khi bắt lấy cái muỗng, Tiếu Tiếu Tiểu Long liếm môi dưới một cái, thận trọng múc một muỗng cơm chiên trứng, trứng dịch sền sệch lôi ra những sợi tơ nhỏ dài, nhất thời, nồng nặc hương khí thoang thoảng trong mũi hắn, đánh thẳng vào vị giác Tiếu Tiểu Long.
Không thể kìm hãm được ham muốn, Tiếu Tiểu Long không chút do dự cho muỗng cơm vào miệng.
Cơm chiên trứng vừa mới đưa vào khoan miệng, hương vị mãnh liệt nhất thời đánh thẳng vào não Tiếu Tiểu Long, trứng dịch có chút sền sệch khi tiến vào trong miệng, trong nháy mắt lại trở nên ngưng thật, non mềm, hạt gạo như trân trâu thơm ngát, vừa non vừa mềm hòa chung một chỗ, ý vị này, trước giờ chưa từng có được!
-Trời ơi! Thế gian có cơm chiên trứng ăn ngon như vậy sao?! Sao ta có cảm giác muốn khóc thế này!
Tiếu Tiểu Long hoàn toàn say sưa thưởng thức cơm chiên trứng, cả người như đang trong đại dường mùi vị, không thể kềm chế.
Cái gì mà lấy thân thử độc, hắn đã sơm ném... lên chín từng mây, lúc này trong mắt cùng trong miệng hắn, chỉ còn lại... trứng, cơm, cơm chiên trứng!
Ăn, tiếp tục ăn, đừng có ngừng!
Một viên Nguyên Tinh, một đĩa cơm chiên trứng, Tiếu Tiểu Long như có giác tìm được chính mình.
"Bẹp, bẹp!"
Cả người hắn đều tập trung vào món ăn, ăn như bão táp, dáng dấp y như thời điểm Đại Hắc Cẩu ăn cơm chiên trứng, chả khác nhau là mấy.
-Ăn ngon!
Tiếu Tiếu Tiểu Long không dừng được, múc cơm, ăn, hành văn liền mạch lưu loát, oh, trong lúc còn ngẩng đầu cho Bộ Phương một ngón tay cái, theo một tiếng ăn ngon này, phun ra vài hạt trân châu hoàng kim, mắt hắn trừng lớn, nhặt hết những hạt cơm vừa vơi ra bỏ vào miệng ăn tiếp.
Bộ Phương kéo một cái ghế ngồi đối diện Tiếu Tiểu Long, bình tĩnh nhìn một màn trước, Bộ Phương đoán trước đối phương sẽ có cái bộ dáng này, trước đây, thời điểm khi hắn ăn được cái cón cơm chiên trứng này, cũng chả khác đối phương bao nhiêu.
Khi Tiếu Tiểu Long liếm sạch đĩa cơm, hắn rốt cục thở ra một hơi, khuôn mặt đầy thích ý.
-Đây thật là cơm chiên trứng?!
-Hỏi thừa, chẳng lẽ là mì xào bò…
Bộ Phương bình tĩnh ung dung trả lời.
-Món này của ngươi còn ngon hơn so với trong Hoàng cung nữa a!
Tiếu Tiếu Tiểu Long cảm thán, Bộ Phương cái gì cũng không nói, ngồi một bên, lạnh nhạt như thế ngoại cao nhân.
-Cơm chiên trứng của ta giá trị một viên Nguyên Tinh không?
Bộ Phương mở miệng hỏi.
Tiếu Tiểu Long nhíu mày, miệng chề ra nói, đạo:
-Tuy cơm chiên trứng này là nhân gian mỹ vị, nhưng ngươi có biết giá trị của một viên Nguyên Tinh không?
-Nguyên Tinh có thể phụ trợ tu sĩ tu luyện, cơm chiên trứng này của người có thể sao? Hai bên căn bản không cùng một phương giá trị để so sánh, bất quá ta thừa nhận, cơm chiên trứng này của ngươi rất đẹp!
Bộ Phương kinh ngạc nhíu nhíu mày, không ngờ đối phương lại nói ra những lời này, lời nói qua rất có đạo lý đó, nhưng... đánh trống lãng thế này, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?!
Ngay thời điểm Bộ Phương muốn lên tiếng, khuôn mặt trắng múp của Tiếu Tiểu Long đột nhiên chợt đỏ lên, cả người đều tản mát quang mang lóng lánh, như có một cổ khí lưu lưu chuyển trong thân thể hắn.
"Nấc ~~ "
Một tiếng ợ dài thỏa mãn, màu đỏ trên mặt Tiếu Tiểu Long rút đi, ánh mắt hắn nhìn Bộ Phương dần trở nên cổ quái.
Thanh âm của hắn có chút run rẩy...
-Này... Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc dùng cái gì… làm cơm chiên trứng vậy?