Chương 67: Thiếu niên, dùng đầu lưỡi kiếm ăn a!
Khí trời ngày càng lạnh, trong nháy mắt đã cuối thu bước vào trời đông giá rét, trên Đế Đô, người đi đường cũng bắt đầu trang bị cho mình áo bông thật dầy, nếu đi đường vào sáng sớm, thở ra một hơi có thể thấy được khí trắng.
Thình thịch thình thịch!
Âm thanh gõ cửa truyền đến, làm Bộ Phương đang luyện đoo trong bếp hơi sửng sờ, ai lại đến sớm như vậy?
Bộ Phương buông con dao trong tay xuống, không nhanh không chậm đi đến mở cửa, đập vào mắt hắn là một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang trùm một áo bông màu hồng, ngoài tiểu la lỵ u Dương Tiểu Nghệ ra thì còn là ai, mắt cô bé trong veo mở to, chớp chớp nhìn Bộ Phương.
- Tiểu Nghệ? Hôm nay ngươi đến sớm thế?
Bộ Phương có chút nghi ngờ hỏi, tiểu nha đầu này không phải thường đến khi đám mập ăn xong sao?
Tiểu nha đầu thở hổn hển, tựa hồ chạy một đoạn đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập ửng hồng, chóp mũi bị hơi đỏ, tăng thêm vài phần xinh đẹp, khả ái.
- Xú lão bản, hôm nay điện hạ ca ca xuất chinh, ngươi đến tiễn ca ca một đoạn đường.
Cô nàng đầy mong đợi hỏi.
Bộ Phương ngơ ngác, hắn cũng nhớ Cơ Thành Tuyết hôm qua có bảo hôm nay hắn phải ly khai Đế Đô, xuất chinh đí vực ngoại tông môn.
Ngẫm lại Cơ Thành Tuyết mấy ngày qua vẫn luôn rất chiếu cố việc buôn bán của hắn, tiễn hắn một đoạn cũng phải, Bộ Phương cũng không cự tuyệt cô bé mà gật đầu.
- Ngươi chờ ta một chút.
Hắn nhanh chóng xoay người trở lại vào quán, sau đó cầm một tấm ván đi ra.
Trên bảng viết: “Hôm nay quán tạm đóng cửa”
Dựng tấm ván gỗ trước cửa tiểu điếm, Bộ Phương ngồi xổm xuống sờ sờ bộ lông không nhiễm một hạt bụi của Tiểu Hắc, bảo hắn coi tiệm rồi cùng u Dương Tiểu Nghệ rời đi.
Bộ Phương mặc trường bào, phủ lại thân mình, một khăn quàng cổ màu xám quấn cổ để gió lạnh không thể luồng vào.
Tiểu loli thật không ngờ Bộ Phương đáp ứng dứt khoát như vậy, nàng chỉ mang tâm tính thử một lần đến hỏi hắn, cũng đã làm tốt chuẩn bị khi bị cự tuyệt... Bất quá kết quả thường thường đều ngoài dự liệu.
Hai người đi tới cửa hẻm nhỏ, Tiếu Tiểu Long cùng Tiếu Yên Vũ hai huynh muội đứng cách đó không xa, Tiếu Yên Vũ mang khăn che mặt, che đi dung mạo tuyệt thế, khí chất thanh nhã xuất trần, như tiên nữ giáng trần.
Thương thế của nàng đã không sai biệt lắm, không ngại xuất hành, Tiếu Tiểu Long thấy Bộ Phương và Tiểu Nghệ đi ra, lắc lắc cánh tay chào hỏi.
Đôi huynh muội đều khoác áo lông cừu trắng tinh ấm áp, lộ ra khí chất cao quý kết hợp với dung nhan nghịch thiên kia, là một khung cảnh đẹp trên đường.
- Bộ lão bản ngươi lại đáp ứng theo chúng ta cùng tiễn đưa điện hạ?!
Tiếu Tiểu Long kinh ngạc nhìn Bộ Phương, khuôn mặt bất khả tư nghị.
Lúc trước khi u Dương Tiểu Nghệ nói muốn đi hỏi Bộ Phương, trong lòng hắn đó hắn ta sẽ không đáp ứng, nhưng sự thực hung hăng đánh vào mặt hắn.
- Làm sao? Rất kỳ quái?
Mặt Bộ Phương vẫn không thay đổi nhìn Tiếu Tiểu Long, thản nhiên trả lời.
Tiếu Tiểu Long nhất thời xấu hổ cười cười không gì thêm, Tiếu Yên Vũ kế bên dùng đôi đôi mắt xinh đẹp của mình nhằm Bộ Phương, hồi lâu sau mới khẽ khom người ôn nhu nói.
- Đa tạ ân cứu mạng của Bộ lão bản...
Bộ Phương gật đầu, bốn người trong lúc đó nhất thời trầm mặc, đi ra khỏi hẻm nhỏ đi đến đường lớn Đế Đô.
Gió buổi sáng hơi lớn, Bộ Phương thắc chặt khăn quàng cổ một chút, tò mò đánh giá bốn phía, hắn rất ít ly khai Tiểu Điếm, chả có ấn tượng gì với Đế Đô cả, mặc dù đã sống ở đây gần hai tháng, nhưng chả biết đường đi gì hết.
Hai bên đường phố theo sắc trời từ từ sáng, không ngừng người bán hàng xuất hiện bắt đầu bày sạp hàng của mình, bọn họ thở ra bạch khí, rúc thân thể vào áo bông ấm áp không ngừng rao hàng, cũng có không ít tiểu nhị đang ngáp dài ngáp ngắn chuẩn bị mở cửa quán, Đế Đô ngủ say cả đêm từ từ tỉnh lại trong nắng sớm.
Bộ Phương không che giấu sự hiếu kỳ của mình, cô bé Tiểu Nghệ rất vui sướng giới thiệu sự vật chung quanh cùng vật kiến trúc cho hắn biết.
- Đó chính là Phụng Tiên lâu? Đế Đô đệ nhất tửu lâu?
Bộ Phương đột nhiên chỉ vào kiến trúc ba tầng vô cùng hoa lệ ở xa xa hỏi.
Ba người kêu hơi ngẩn ngơ, sau đó gật đầu.
Tiểu la lỵ chỉ vào ba chữ to như rồng bay phượng múa trước cửa chính Phụng Tiên Lâu, nói tiếp.
- Xú lão bản, ba chữ là Hoàng Đế gia gia cho bọn hắn đó!
Bộ Phương nhìn qua, Phụng Tiên Lâu ba chữ quả thực đầy hàm ý, chữ viết Hoàng đế rất tốt, đáng tiếc... Nếu hệ thống không cự tuyệt, hắn lúc đó chắc đã đáp ứng yêu cầu của lão, vì hắn cũng muốn cho quán mình một tấm biển.
“Nhiệm vụ lâm thời: Thỉnh Kí chủ trong hôm nay thưởng thức mười ba món ăn của Phụng Tiên Lâu, đánh giá ưu khuyết của chúng sau đó tìm ra ba điểm không đủ của mỗi món.”
“Phần thưởng: 10% tiến độ chân khí, tiến giai nấu pháp cho một món tùy ý của Phụng Tiên Lâu”
Thời điểm Bộ Phương đánh giá Phụng Tiên Lâu, tiếng hệ thống nghiêm túc vang lên trong đầu hắn, khiến hắn ngây ngây người tại chỗ.
Nhiệm vụ lâm thời? Lần này dùng đầu lưỡi để làm?
Được rồi... Nhiệm vụ này quả nhiên rất có hệ thống, bất quá đạo lý lấy thừa bù thiếu này thật ra không sai, tuy Bộ Phương có hệ thống, nhưng nếu cứ ngồi một chỗ chỉ làm theo hệ thống quả thực không tốt cho sự phát triển thành Thần bếp đứng đầu chuỗi thực vật Huyền Huyễn thế giới của hắn.
Hơn nữa, phần thưởng làm hắn động tâm... 10% tiến độ chân khí, cùng nấu pháp một món ăn mới.
Nếu như có thể tăng thêm 10% chân khí nữa, hắn rất nhanh có thể đột phá đến Tứ phẩm Chiến Linh, đến lúc đó hệ thống sẽ thăng cấp, đồng thời mở ra càng nhiều công năng hơn.
- Xú lão bản, ngươi tự nhiên đờ ra làm gì? Chúng ta đi nhanh một chút a..., nếu không... Sợ không đến kịp để tiễn điện hạ ca ca đâu.
u Dương Tiểu Nghệ kéo kéo trường bào của Bộ Phương, hấp tấp nói.
Hắn sực tĩnh gật đầu, liếc mắt nhìn Phụng Tiên Lâu thật sâu, rồi theo đám người đi thẳng về phía trước.
Rất nhanh, bốn người bọn họ đã đến cửa thành, hai bên cửa thành, từng hàng binh sĩ mặc kim giáp, khí tức trang nhiêm, mặt không biểu tình đứng đó.
Ngoài thành lâu, từng hàng từng hàng binh lính, bọn họ đều là binh lính của tam Hoàng tử Cơ Thành Tuyết, là bảo đảm của hắn khi xuất chinh đanh vực ngoại tông môn.
Cơ Thành Tuyết hôm nay không mặc áo bào trắng nho nhã, thay vào đó là trang nhung, người mang khôi giáp kim loại, đầu đội mũ giáp, gương mặt anh tuấn không còn ôn hòa như thường ngày, mà tràn ngập lạnh lùng, đầy nghiêm túc.
- Đa tạ Bộ lão bản ngươi đưa tiễn, tại hạ có chút thụ sủng nhược kinh a.
Cơ Thành Tuyết thấy Bộ Phương cũng tiễn hắn, trong lòng hơi kinh ngạc cùng ấm áp.
- Điện hạ, đoạn đường này xuất chinh phải bảo trọng thân thể, tính mạng người trọng yếu hơn bất kỳ điều gì, nhớ kỹ, ngươi thủy chung vẫn là Hoàng tử!
Tiếu Mông nghiêm túc khuyên bảo.
Xuất chinh Vực Ngoại tông môn không phải chuyện đùa, vô cùng hung hiểm, hơi không cẩn thận đó sẽ toàn quân bị diệt, dù sao Vực Ngoại tông môn đều là cường giả tu luyện chân khí, quân đội đế quốc tuy có cường hãn, nhưng cường long không áp địa đầu xà, Trường Phong Đại Đế chinh chiến Vực Ngoại tông môn đã nhiều năm như vậy, không thể hoàn toàn tiêu diệt những tông môn này sao?
Cơ Thành Tuyết gật đầu, hắn xoay người ngồi lên một con Độc Giác Mã màu nâu, nắm dây cương, dõi mắt trông về phía xa, nhìn phương hướng Hoàng cung nguy nga, trong đôi mắt nhìn không ra vui vẻ hay bi thương.
Đội quân chỉnh tề chậm rãi di động, từ từ rời xa Đế Đô, chậm rãi tiêu thất trên đường chân trời...
- Được rồi xú lão bản, điện hạ ca ca đã đi rồi, giờ về mở cửa quán lại sao?
Khi thân ảnh Cơ Thành Tuyết biến mất, tiểu la lỵ nói với Bộ Phương.
Hai anh em Tiếu Tiểu Long cũng đồng thời nhìn sang, nếu Bộ Phương trở lại mở tiệm vậy bọn họ cũng đi theo, mỗi ngày đều ăn được món Bộ Phương làm là một niềm hạnh phúc.
Bất quá Bộ Phương lại lắc đầu, quay đầu nhìn về hướng Phụng Tiên Lâu, khóe miệng cứng ngắc khẽ nhếch.
- Hôm nay đi Phụng Tiên Lâu ăn đi, nếm thử mỹ thực của Đế Đô đệ nhất tửu lâu rốt cuộc như thế nào a...