Nam Cương Luyện Cổ Ba Mươi Năm, Thế Nhân Kính Ta Như Kính Thần

Chương 12: Ban đêm khách không mời mà đến

Chương 12: Ban đêm khách không mời mà đến
Trên lầu có 'Tê tê' âm thanh truyền vào trong tai.
Nếu như không phải dựa 'Trinh Sát Cổ' ý niệm phản hồi, Lý Nguyên căn bản là nghe không rõ.
"Đây là rắn?"
Lý Nguyên suy đoán.
Hắn lại nghe một hồi lâu, cái kia rắn tựa hồ đang gặm nhấm cái gì, ăn uống no đủ phía sau lại im bặt.
"Vị kia sẽ không bị rắn ăn đi?"
Lý Nguyên ý tưởng đột phát, không phải không có khả năng này.
"Nguyên ca ca, ăn cơm nào."
Lúc này, dưới lầu truyền đến thiếu nữ tiếng kêu.
"Tới."
Lý Nguyên đè xuống trong lòng hiếu kỳ, không dám tiến lên, sợ đưa tới phiền toái, muốn lên lầu bốn, ít nhất phải đợi đến hắn trở thành tứ chuyển cổ sư.
Dưới lầu.
Vương Lân bày cả bàn phong phú thức ăn ngon đang chờ.
"Bữa cơm hôm nay thật là thịnh soạn a!"
Lý Nguyên kinh ngạc, "Lão Vương, ngươi từ bao giờ mà hào phóng thế này? Bữa này không hề rẻ, sợ là phải tốn không ít tiền."
"Người đều sắp không còn, giữ nhiều tiền như vậy có ích gì." Vương Lân cười nói.
"Đừng nói những lời ủ rũ."
Lý Nguyên an ủi, vừa mới ngồi xuống, tiểu cô nương liền nhanh nhẹn gắp một cái đùi gà, đặt vào trong chén của hắn.
"Nguyên ca ca, huynh ăn đi."
Vương Chiêu Chiêu đỏ mặt, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Lý Nguyên: "? ? ?"
"Lão Vương, đây là ngươi dạy a?"
Tiểu Chiêu nhìn là biết ngay, sao lại chủ động như vậy, Lý Nguyên đoán ngay là lão Vương ở phía sau xúi giục.
"Vừa rồi ta có dạy Tiểu Chiêu một chút kiến thức luyện cổ, nàng học đến rất khá, nói không chừng có thể thông qua khảo nghiệm cổ sư."
"Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho nàng ở lại Tàn Cổ lâu, sau đó ngươi giúp ta chăm sóc một hai."
"Có được không?"
Vương Lân cười ha hả nói.
"Ta đã nói lão Vương sao mà hào phóng vậy, thì ra là đặt cái này mà nhờ vả ta đây?"
Lý Nguyên gật đầu, "Ngươi yên tâm, coi như ngươi không nói, xem ở ngươi đã lấy tiền quan tài ra cho gia gia ta an táng về tình nghĩa, ta sẽ chiếu cố tốt cho Tiểu Chiêu."
"Nào, dùng bữa đi."
Vương Lân lúc này mới yên lòng.
Hắn biết Lý Nguyên là một thiên tài, tương lai thành tựu sẽ không thấp.
Tôn nữ của mình có thể đi theo, được chút ánh sáng lây sang đã là phúc báo rồi.
...
Trong nháy mắt.
Lại là năm ngày thời gian trôi qua.
Lý Nguyên thường thường dùng 'Trinh Sát Cổ' để nghe lén động tĩnh trên lầu, từ đầu đến cuối đều không cảm nhận được hơi thở người sống.
Ngay cả Bách Sự đường đưa lên lầu những tàn cổ cũ cũng không có ai đến lấy.
Vương Lân còn cố ý hỏi những đệ tử đưa tàn cổ lên, đều nói không thấy bóng người, chỉ nói trong phòng đều đã kết mạng nhện.
Điều này khiến Lý Nguyên càng thêm tin rằng vị kia đã sớm chết.
Dùng thân nuôi cổ lại tốt như vậy sao?
Nói không chừng thi thể đã bị cổ trùng ăn sạch rồi.
Hôm nay cũng là ngày kết thúc 'thăm người thân', Vương Chiêu Chiêu không thể tiếp tục ở lại Tàn Cổ lâu, nhất định phải rời đi.
Vương Lân thở dài thườn thượt, lo lắng không yên.
"Gia gia, không có chuyện gì đâu, cháu nhất định có thể thông qua khảo nghiệm."
Vương Chiêu Chiêu sợ đến nỗi hai tay nhỏ cứ run lên, vẫn còn an ủi lão Vương.
"Tiểu Chiêu, nếu không..."
Vương Lân vẫn không đành lòng, "Nếu không thì thôi đi, gia gia sẽ cho con tìm một chỗ ở bên ngoài, tốt hơn nơi này."
"Gia gia, cháu muốn làm cổ sư."
Vương Chiêu Chiêu ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Đặc biệt là khi nghe Lý Nguyên cũng từng là người chạy nạn, sau đó thành công thông qua cổ sư khảo nghiệm, gia nhập Cửu Cung cổ sào, nàng càng thêm khao khát.
"Được rồi."
Vương Lân trong lòng rõ ràng, tôn nữ đã từng trải nghiệm cuộc sống ở Cửu Cung sơn thì không thể quay về được nữa.
Nơi đây an bình như Tịnh Thổ, đạo phỉ không dám tới, yêu ma không dám chọc, đối với những người chạy nạn tới đây thì đây chính là thế ngoại đào nguyên.
"Lý Nguyên, ta sẽ đưa Tiểu Chiêu đi cùng, dự định ở lại đó khảo hạch mấy ngày, chờ Tiểu Chiêu khảo hạch thông qua sẽ cùng nhau trở về."
"Tốt."
Lý Nguyên gật đầu, "Tiểu Chiêu muội muội, chúc ngươi thuận lợi."
"Cảm ơn Nguyên ca ca."
Vương Chiêu Chiêu khom người nói cảm ơn.
Dưới ánh mắt tiễn biệt của Lý Nguyên, hai ông cháu biến mất ở cuối con đường nhỏ trong rừng trúc.
"Lưng lão Vương lại cong thêm nhiều rồi, ngay cả Tiểu Chiêu cũng sắp cao hơn ông ấy."
...
Hôm qua.
Sau khi xử lý xong công việc ở Tàn Cổ lâu, Lý Nguyên trở về phòng ngủ.
Bảng số liệu hiện lên.
[ Cổ sư: Lý Nguyên ]
[ Hắc quán (tam chuyển 21/300) ]
[ Cảnh giới: Tam chuyển ]
[ Bản mệnh cổ: Khí Huyết Cổ, Hồi Sinh Cổ ]
"Muốn bước vào tứ chuyển cảnh giới, cần thời gian một năm, về sau tăng lên khẳng định sẽ càng ngày càng chậm."
Lý Nguyên đã chuẩn bị tâm lý cho sự thay đổi lớn lao, cho dù cảnh còn người mất.
"Không biết Tiểu Chiêu khảo hạch thế nào."
Hắn hy vọng Tiểu Chiêu có thể sống sót.
Ít nhất sau này có người cùng hắn tâm sự, khuây khỏa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Nguyên chìm vào giấc mộng đẹp.
...
Đêm khuya.
Trong mơ màng, một tiếng kêu bén nhọn vang lên trong đầu, Lý Nguyên lập tức tỉnh giấc.
"Có người tới?"
Hiện tại toàn bộ Tàn Cổ lâu tứ phương đều là hắn bố trí Trinh Sát Cổ, bất luận là gió thổi cỏ lay đều chạy không khỏi cảm giác của hắn.
"Mở mắt!"
Lý Nguyên tâm niệm vừa động.
Theo ý niệm rơi xuống, trong rừng trúc một con phi trùng phút chốc mở ra vô số con mắt lít nha lít nhít.
Chợt một màn hình ảnh truyền vào trong đầu Lý Nguyên.
Có người áo đen đi tới Tàn Cổ lâu bên ngoài, tùy tiện mở ra cái cấm chế khóa cửa mà Cửu Cung cổ sào trưởng lão đã thiết lập.
"Nội gián?"
Theo lời lão Vương nói, nếu không có chìa khóa, Tàn Cổ lâu bị thiết cấm chế khóa cửa cần ngũ chuyển cổ sư mới có thể mở ra.
Người tới hiển nhiên không phải ngũ chuyển cổ sư, mà là có chìa khóa nội gián.
"Chẳng lẽ là người trên lầu kia tới?"
Lý Nguyên suy đoán.
Có lẽ là hắn đã giết Tôn Mông trong bóng tối, khiến vị tiền bối trên lầu phải gánh tội, nên mới có người tới dò xét.
"Nếu như lời lão Vương nói là sự thật, vậy người áo đen này chính là động chủ Hoàng Phủ Nam phái tới."
Lý Nguyên không có ngăn cản.
Đối với hắn mà nói, chuyện này thậm chí còn là một chuyện tốt.
Trên lầu có một vị tiền bối thần bí, không biết mạnh yếu, không biết sinh tử, luôn khiến lòng hắn bất an, chưa bao giờ thoải mái.
Huống chi hắn cũng muốn lên lầu bốn và lầu năm.
Không lâu sau, người áo đen chạy vào Tàn Cổ lâu.
"Lại mở mắt."
Lý Nguyên tâm niệm vừa động, trong Tàn Cổ lâu một con Trinh Sát Cổ khác lại mở mắt ra.
Kỹ năng 'mở mắt' này thuộc về vật phẩm dùng một lần.
Mỗi lần dùng một lần sẽ chết một con Trinh Sát Cổ, bình thường cổ sư cũng không dám dùng nhiều trong thời gian ngắn, chỉ có Lý Nguyên mới không bị ảnh hưởng gì.
Người áo đen cũng không ngờ tới, có vô số ánh mắt đang âm thầm quan sát hắn.
Như Lý Nguyên dự liệu, người áo đen có mục đích rõ ràng, thẳng đến lầu bốn mà đi, ở trước cửa do dự hồi lâu, thủy chung không dám mở cửa.
"Mau đi vào đi."
Lý Nguyên đều thay hắn sốt ruột.
Hận không thể có một bàn tay để điều khiển người áo đen.
Chờ khoảng nửa canh giờ, do dự mãi người áo đen mới hít sâu một hơi, thò tay đẩy ra cánh cửa lầu bốn kia.
Hắn đi vào.
Cẩn thận từng bước bước ra bước đầu tiên, bước thứ hai.
Tê ——!
Bước thứ ba mới bước ra được một nửa, liền có một vật khổng lồ chợt lóe lên, người áo đen biến mất, thậm chí chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm.
"Đó là cái gì?"
Lý Nguyên lạnh sống lưng.
"Rắn? Cự mãng?"
Hắn vui mừng vì mình không đi lên, bằng không hậu quả cũng sẽ giống như vậy.
"Người tốt, cảm ơn ngươi."
Lý Nguyên thay người áo đen mặc niệm ba giây, triệt để từ bỏ ý nghĩ lên lầu.
Dưới tình huống đó, cho dù hắn có Hồi Sinh Cổ, bị ăn sống nuốt tươi vẫn là chết.
...
Cùng lúc đó.
Trên đỉnh núi, động chủ Hoàng Phủ Nam chậm rãi mở hai mắt ra.
"Ngươi tên điên này, quả nhiên chưa chết!"
Mười năm trước, hắn từng khống chế Thi Cổ tiến vào Tàn Cổ lâu bên trên, bị khí tức cường đại bức ra, bây giờ thăm dò, càng đánh không lại đối phương.
"Bất quá... Ngươi dường như còn điên hơn."
Ngay tại Thi Cổ bị thôn phệ trong nháy mắt, hắn nhìn thấy một đoạn hình ảnh mơ hồ.
Sư huynh điên kia dường như đã luyện chính mình thành rắn?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất