Chương 5
Cuối cùng tôi cũng phản ứng lại:
"Khoan đã, vậy anh chính là vị hôn phu của Hạ Nhẫn Đông?"
"Cái gì mà vị hôn phu," Tưởng Minh Hoa hừ một tiếng, "Tôi sẽ không chịu sự sắp đặt của họ đâu, người yêu tương lai của tôi do chính tôi quyết định, cô ấy chắc chắn sẽ không phải kiểu người chỉ vì thân phận và địa vị của tôi."
Nói xong, anh ta lén lút liếc nhìn tôi một cái.
Tôi chấn động, vậy là tôi nghe tin tức đó lâu như vậy, cái người được gọi là nữ sinh nghèo trong miệng họ thật ra chính là tôi à?
Và cái gọi là cửa hàng xa xỉ… Chuyện này quả thật là phóng đại quá mức. Tôi chỉ tốn của anh ta hơn một trăm tệ thôi mà, tin tức này đã được truyền qua bao nhiêu người rồi, sao lại còn bị lạm phát nữa vậy?
Thế số tiền tôi thiếu thì ai bù cho tôi đây?
Không, bây giờ quan trọng hơn là...
Tôi lay lay Hạ Nhẫn Đông:
"Chị, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi chị!"
Tưởng Minh Hoa thấy tôi kích động như vậy, thuận tay đặt lên vai tôi:
"Cậu quan tâm đến thế sao? Yên tâm đi, tôi sẽ nói rõ với cô ấy, tôi chỉ coi cô ấy như em gái thôi."
Tôi khóc lóc:
"Mau tỉnh lại đi! Lời chị nói lúc trước còn hiệu lực không? Còn hiệu lực không!"
"Mau tỉnh lại đi, 50 vạn của em!!!!!!"
…
Hạ Nhẫn Đông sau khi biết rõ ngọn ngành thì khá là cạn lời. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy cái gọi là "đồ xa xỉ", cô ấy càng cười phá lên, tiếng cười như xé nát lòng tự trọng của người khác: "Không phải chứ, chỉ có thế thôi sao?"
Tưởng Minh Hoa tức giận: "Tôi làm vậy là tôn trọng ý muốn của người khác!"
Họ đồng ý sẽ giải thích rõ ràng giúp tôi. Vì vậy, khi được gọi ra ngoài, tôi không nghĩ nhiều, cho đến khi đến điểm hẹn, tôi mới thấy địa điểm họ hẹn tôi có gì đó không ổn.
Ơ kìa, nơi này là quán bar.
Hạ Nhẫn Đông giới thiệu tôi với mọi người, tôi kể lại toàn bộ sự việc, coi như đã làm rõ.
"Mọi người đã thấy mặt rồi, cô gái này tôi bao, sau này mọi người để ý một chút, đừng để ai bắt nạt cô ấy."
Cái ánh đèn xanh đèn đỏ chiếu vào mặt thế này, có nhớ được không đây?
Gặp lại, tôi cũng chỉ có thể nhớ tới Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngựa quý mà thôi.
Nhân lúc Hạ Nhẫn Đông đi vệ sinh, có người chủ động bắt chuyện với tôi. Một nam sinh đưa tay ra, giọng điệu kiêu căng:
"Chào cô, họ Thẩm, cô tên là gì ấy nhỉ? Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt, không nhớ tên của những người không liên quan."
Tôi rất thông cảm, thật ra tôi cũng không nhớ mặt họ, nên tôi bắt tay lại rồi nói:
"Chào Thẩm Quý, tôi là Phương Tư Tề."
Anh ta khựng lại: "Thẩm Quý?"
Thấy anh ta bị hớ, lập tức có người chen anh ta ra sau. Một cô gái khác lên tiếng:
"Theo ý cậu nói, là vì anh Tưởng suýt đâm phải cậu nên hai người mới quen nhau?"
"May mà là ngoài ý muốn, cậu không biết đâu, chuyện như vậy trong giới bọn tôi nhiều lắm."
"Nói là bị đâm, nhưng cuối cùng, ai rồi cũng sẽ ngồi lên chiếc xe sang đó thôi."
Tôi chấn động: "Đâm người rồi lôi lên xe mang đi, còn không chỉ một lần. Các người đang... đi săn à?"
Cô gái sững sờ, rồi lại có người khác đến.
"Cậu làm sao mà sánh được với Nhẫn Đông, đừng tưởng được Tưởng Minh Hoa để ý là ghê gớm, tôi thấy cậu cũng chẳng có gì đặc biệt cả."
Tôi âm thầm giơ tay: "Thật ra tôi là truyền nhân của một gia đình Đông y, nghiên cứu khá sâu về lĩnh vực này."
Thấy họ không tin, tôi đặt tay lên cổ tay của người trước mặt, nhắm mắt nhíu mày ra vẻ trầm tư. Có lẽ vì không khí, họ đều bất giác im lặng.
Tôi mở miệng: "Có bạn trai chưa?"
Cô ấy khinh thường: "Có thì sao?"
Tôi lộ vẻ thương hại: "Đổi người khác đi, người này xấu quá."
Cô ấy: ? Cái này cũng sờ ra được à?
"Mẹ nó, tránh ra, để tao xem cô ta nói được cái gì." Nói rồi, một nam sinh đưa tay ra.
Tôi lại bắt mạch, trầm giọng: "Thận hư..."
"Mẹ nó, cái con lang băm này!"
Tôi tiếp lời phần sau của câu nói vừa rồi: "...Tôi chữa được."
Im lặng một lúc, anh ta dứt khoát cúi đầu: "Thần y cứu tôi!"
"Ừm, xin lỗi, thật ra tôi lừa anh đấy."
Anh ta sững sờ: "Cô không chữa được à?"
Tôi buông tay anh ta ra, mỉm cười: "Tôi không hiểu gì về y học cả."
Cuối cùng nhận ra mình bị lừa, họ tức giận tột độ. Tôi thì thật sự tò mò:
"Vậy các người đang làm gì thế? Diễn kịch à? Các người có phải cảm thấy quán bar này rất rộng, rất trống rỗng, đến mức dùng hết sức lực cũng không biết làm thế nào để mọi người nhớ đến mình, nhìn thấy mình không?"
Biểu cảm của họ sững sờ trong chốc lát, cuối cùng cũng nhận ra hành vi vừa rồi của mình thật kỳ quái, giống như những cô cậu "tinh thần" vậy.
Người bình thường làm sao có thể bị lay động được?
Ồ, vẫn có thể chứ. Sẽ bị sự ngớ ngẩn của họ lay động.
Lúc này, Hạ Nhẫn Đông cuối cùng cũng quay lại, có chút tò mò:
"Mọi người đang nói chuyện gì thế?"
Tôi nhìn cô ấy đầy vẻ vô tội: "Không phải chị bảo chúng ta làm quen à, bọn em đang chơi trò chơi thôi."
"Cũng muộn rồi, em phải về đây, có gì liên lạc sau nhé."
Hừ, mấy đứa trẻ con. Xin lỗi, tôi không có hứng thú với thế giới của các người.
Hạ Nhẫn Đông tiễn tôi ra cửa, tận mắt thấy tôi cưỡi chiếc xe đạp điện phóng đi xa tít tắp.
Một người vỗ vai cô ấy:
"Nhẫn Đông, cậu nên tránh xa cô ta ra, cậu chơi không lại cô ta đâu."
Hạ Nhẫn Đông đầy vẻ hoang mang.