Nam Nữ Chính Vẫn Đang Theo Đuổi Tôi

Chương 4

Chương 4
Chuyện này nói ra thì đơn giản lắm. Chính là chiếc xe "bánh ú" của anh ta suýt đâm phải tôi.
Tôi ôm con chó, nghiêng đầu hỏi: "Lái xe mà không nhìn đường à?"
Tưởng Minh Hoa hạ kính xe xuống: "Chó của cô à? Xin lỗi, tài xế chạy hơi nhanh, không để ý."
Sau đó anh ta hỏi tôi, bao nhiêu tiền thì có thể giải quyết chuyện này. Nếu không phải tôi kịp thời ôm con chó đi, thì lúc nãy đã đâm vào rồi.
Tài xế? Chiếc xe khoa trương như vậy mà lại là xe đặt qua app à?
"Không phải chó của tôi." Tôi nói, cúi đầu nhìn, con chó đã ngất lịm rồi.
Ừm, nhân trung của chó thì ở đâu nhỉ? Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn tát nó một cái.
Tỉnh rồi.
"Mấy con chó khác đều biết chạy, mỗi mày cứ đứng đấy đợi bị xe đâm."
Không bị đâm mà cũng dọa ngất.
"Đồ chó ngốc."
Tôi lại tát nó một cái nữa, đặt nó xuống đất, nó vẫy vẫy đuôi rồi bỏ đi. Người không sao, chó không sao, chỉ có cái điện thoại của tôi là hy sinh.
Tưởng Minh Hoa kỳ lạ hỏi: "Không phải chó của cô, cũng không cần tiền, vậy cô là... ăn vạ?"
Tôi: ?
"Anh bạn, xe sắp đâm vào mồm tôi rồi, anh bảo tôi ăn vạ à?"
Không cần tiền thì ăn vạ kiểu gì?
"Cô gọi tôi là anh... anh bạn? Nhìn đồng phục của cô, chúng ta chắc cùng trường, cô biết tôi là ai không?"
Ấn tượng của tôi về anh ta không tốt, nên lời nói cũng có chút gay gắt.
"Sao, người nhà không đặt tên cho anh à? Đến mức phải hỏi người khác mới biết mình là ai."
Anh ta cứng họng, ấm ức nói:
"Tôi là Tưởng Minh Hoa."
Tôi không biết anh ta muốn thấy phản ứng gì ở tôi. Thấy tôi lạnh nhạt như vậy, ngược lại anh ta lại như bị khơi dậy máu hiếu thắng:
"Điện thoại đúng không, được, tôi đền cho cô, mua ngay bây giờ."
Tôi không muốn lên xe của anh ta, thế là anh ta xuống, đi bộ cùng tôi đến cửa hàng điện thoại gần nhất.
Vừa vào cửa đã hỏi cái nào đắt nhất.
Một chiếc điện thoại gần hai vạn tệ, anh ta cầm trên tay, hỏi tôi đền cái này được không. Tôi không thèm để ý đến anh ta, lựa chọn trước tủ trưng bày, cuối cùng chỉ tay một cái:
"Lấy cái này đi, làm phiền rồi."
Anh ta đi tới, nhìn thấy tôi lại chọn một cái điện thoại "cục gạch", kinh ngạc:
"Cô chọn cái gì thế? Cô xem thường tôi à?"
"Tôi biết rồi, lại một người muốn gây sự chú ý với tôi đúng không. Không cần phải vậy, tôi nói cho cô biết chiêu này tôi thấy nhiều rồi, vô dụng thôi."
Tôi gật đầu lấy lệ, lắp thẻ sim vào: "Ừ ừ, anh nói đúng, vậy thanh toán đi."
Ra khỏi cửa hàng, anh ta vẫn lải nhải không ngừng: "Cô có phải nghĩ rằng làm vậy tôi sẽ nghĩ: 'À, một người phụ nữ thật đặc biệt', nói cho cô biết, không thể nào."
Ngoảnh đầu lại, tôi đã đi xa rồi. Việc cần làm của anh ta bây giờ là ngừng đọc tiểu thuyết tổng tài.
Tưởng Minh Hoa bị bỏ lại một mình lẩm bẩm:
"Tôi biết rồi, là kiểu kịch bản đó. 'Một người phụ nữ thật đặc biệt, tôi muốn có toàn bộ thông tin của cô ấy', sau đó cho rằng tôi sẽ chủ động tìm cô ấy đúng không? Hừ, tôi sẽ không để cô ấy đạt được ý đồ. Chỉ cần tôi không đi tìm cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ dùng cách khác để tiếp cận tôi."
Ngày hôm sau, anh ta: "Hãy dùng cách khác tiếp cận tôi đi."
Tuần thứ hai, anh ta: "Hãy dùng cách khác tiếp cận tôi đi."
Tháng thứ hai, anh ta: "Hãy dùng cách khác tiếp cận..."
"Mau đến đây đi chứ!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất