Nam Nữ Chính Vẫn Đang Theo Đuổi Tôi

Chương 9

Chương 9
Lâm Tịch Nguyệt nói muốn cảm ơn vì ơn cứu mạng. Từ đó trở đi, mỗi ngày cô ấy đều đến nấu cơm cho Tưởng Minh Hoa, còn bảo tôi tiện thể ăn cùng.
Tôi: ? Ân nhân cứu mạng không phải tôi sao? Sao tôi lại thành người "tiện thể" vậy?
Ngoài việc tranh thủ thời gian tham gia đội đánh cá bằng mìn ở Philippines ra thì anh ta còn làm gì nữa đâu?
Nhưng tài nấu nướng của Lâm Tịch Nguyệt thật sự không tệ. Chỉ có một điểm không tốt.
Mắt Tưởng Minh Hoa sắp xanh lét rồi: "Tôi có thể ăn chút thịt được không?"
"Cứ ăn thế này tôi treo cổ cũng không có sức."
Anh ta còn đỡ. Không thấy Lâm Tịch Nguyệt mỗi bữa chỉ ăn có một chút, còn nói là trời sinh ăn ít à. Người không biết còn tưởng cơm trộn mới ra phiên bản Hỉ Chi Lang đấy.
Hạ Nhẫn Đông làm nũng với tôi: "Phương Tư Tề, gà ở ngoài cửa mổ tôi, tôi muốn ăn gà hầm hạt dẻ."
Số tiền cô ấy đưa đủ để ăn bao nhiêu là gà hầm hạt dẻ, tôi lập tức đồng ý ngay. Đảm bảo sẽ để cho "ông chủ" ăn uống no say, thoải mái dễ chịu.
Tưởng Minh Hoa cũng vẫn còn sống. Chỉ là hạt dẻ ở trong làng vẫn chưa chín, tôi phải ra ngoài xem chỗ bán đồ sấy khô.
Lâm Tịch Nguyệt bất mãn nói: "Các người không biết những con vật các người ăn cũng có gia đình sao?"
Nghe thấy lời chỉ trích, Hạ Nhẫn Đông sững sờ: "Nhưng tôi ăn không hết nhiều như vậy."
Lâm Tịch Nguyệt: ?
Tôi hiểu, thấy sống thì không nỡ thấy chết mà. Lấy một ví dụ, trong mắt cô ấy: "Dê đang ăn cải thảo."
Trong mắt tôi: "Món chính đang ăn món phụ."
Tôi nói: "Chuyện này ấy mà, cảm xúc là cảm xúc, khẩu vị là khẩu vị."
"Thế này nhé, ngày mai cậu cứ làm riêng cho anh ta thôi, không cần quan tâm đến hai bọn tôi."
"Bọn tôi sẽ ăn lén, cậu cứ coi như bọn tôi chưa ăn nhé?"
Chuyện lớn gì đâu, không thấy là được rồi.
Tưởng Minh Hoa: ?
Anh ta vội vàng nói: "Khoan đã, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi thấy mấy ngày nay cậu nấu đủ rồi, ngày mai cậu không cần đến nữa đâu."
Lâm Tịch Nguyệt: ...
Tôi tiện miệng nói: "À đúng rồi, hai người, lát nữa đối chiếu đáp án, sửa lại bài sai đi."
"Đợi làm xong hết rồi sửa một lần, chắc chắn sẽ quên hết."
Tưởng Minh Hoa giật mình: "Hóa ra là có đáp án à?"
Tôi liếc nhìn anh ta một cái: "Bài tôi làm không phải đáp án thì là gì?"
Anh ta im lặng. Lâm Tịch Nguyệt lại nói: "Hai người tình cảm thật."
"Theo kế hoạch ban đầu, suất đó vốn dĩ là của tôi, người ở cùng với các người bây giờ cũng phải là tôi."
Sao lại nói như thể tôi cướp suất của cô ấy vậy. Tôi nhíu mày, định nói gì đó, thì Tưởng Minh Hoa lên tiếng:
"Không sao, thua cô ấy không mất mặt đâu. Cái cách học của cô ấy, ai mà học lại được."
Lâm Tịch Nguyệt ngơ ngác nói: "Thua... thua cô ấy ư?"
Hạ Nhẫn Đông cũng tiếp lời: "Đúng thế."
"Trường học của các cậu có phải đã được cải tạo lớn một năm trước không? Chính là do hai nhà bọn tôi cùng nhau góp vốn đấy. Sau đó lại nói trường cấp ba hiện tại của bọn tôi có thể cung cấp một suất, hỏi ý kiến bọn tôi."
"Bọn tôi đã đi đến thống nhất."
Sau đó cả hai người đồng thanh nói: "Sẽ dành cho người học giỏi nhất."
Vẻ mặt Lâm Tịch Nguyệt dần trở nên khó coi.
Đúng vậy, cô ấy đã thi không lại tôi.
Hê hê.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất