Nam Nữ Chính Vẫn Đang Theo Đuổi Tôi

Chương 8

Chương 8
Sức khỏe của Hạ Nhẫn Đông không tốt bằng Tưởng Minh Hoa. Buổi chiều bắt đầu hắt hơi, buổi tối thì bị sốt.
Tôi bảo cô ấy uống thuốc: "Ngủ đi, nếu buổi tối cảm thấy không khỏe thì gọi tôi dậy, sốt mãi tôi sẽ đưa chị đến bệnh viện."
Mặt cô ấy đỏ bừng vì sốt, giọng nói nghẹt mũi. Đôi mắt ướt át vì hơi nóng, nói chuyện cũng đầy vẻ tủi thân:
"Tôi đau đầu, không ngủ được. Hồi bé tôi bị ốm, mẹ thường ôm tôi ngủ."
Tôi cạn lời: "Đã muộn thế này rồi tôi biết tìm mẹ cậu ở đâu?"
Cô ấy bỗng im lặng.
Đột nhiên tôi nhận ra: Khoan đã, ý cô ấy không phải là bảo tôi đi tìm Tưởng Minh Hoa đấy chứ?
Trước giờ tôi toàn trải chiếu nằm đất, hai người ôm nhau ngủ, tôi vẫn nằm trong phòng có được không?
Hay là tôi đi ra? Nhưng đó là giường của tôi mà!
Không! Không thể nào!
Đúng lúc tôi định nghiêm khắc từ chối, cô ấy kéo áo tôi lại:
"Cậu ngủ cùng với tôi đi."
Tôi ngủ không sâu giấc, cũng không quen ngủ với người khác. Nhưng nhìn bộ dạng cô ấy thì chắc chắn là không được ngủ cùng thì sẽ không ngủ. Cuối cùng tôi đành chịu thua, nằm xuống cạnh cô ấy.
"Lần đầu tiên tôi ngủ cùng bạn bè." Cô ấy ôm tôi, giọng nói mơ hồ, "Lần sau cậu cũng đến nhà tôi chơi nhé."
Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy, ậm ừ cho qua chuyện. Mấy ngày sau đó, dù đã khỏi bệnh, cô ấy vẫn yêu cầu tôi ngủ cùng.
Tôi: "...Chuyện này là có giá khác đấy nhé."
Hạ Nhẫn Đông: "Tôi sẽ thêm tiền."
Tôi nhanh chóng lên giường: "Tiểu thư, đến giờ đi ngủ rồi."
Khi trò chuyện đêm khuya, cô ấy kể cho tôi nghe về gia đình, cũng như chuyện của cô ấy và Tưởng Minh Hoa. Nghe cô ấy kể đã làm nhiều việc cho Tưởng Minh Hoa đến vậy, mà anh ta lại có vẻ quen với việc đó và không trân trọng, tôi không nhịn được khuyên:
"Cái đó, tôi nghĩ trong chuyện tình cảm thì đừng nên quá... quá..."
Cô ấy đắc ý tiếp tục: "Thế nên tôi đã mách ông nội anh ta, khóa thẻ của anh ta lại, rồi đày anh ta đi, hi hi."
"Anh ta không có tiền, đến nơi này thì chẳng làm được gì, chẳng phải chỉ có thể cầu xin tôi thôi sao?"
Tôi: "...thì đừng nên quá ti tiện."
Suy nghĩ một lát, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nghe lâu như vậy, thật ra tôi vẫn không hiểu cậu thích anh ta ở điểm nào."
"Thứ nhất, gen quyết định hai người lớn lên cùng nhau rất khó có được sức hấp dẫn như tình yêu."
"Thứ hai, tôi thấy cách hai người ở bên nhau cũng không giống một cặp đôi. Giống anh em thì đúng hơn?"
Giọng cô ấy có chút buồn bã: "Thật ra, việc chọn đối tượng kết hôn này, quyền quyết định của tôi có hạn. Nếu đã phải chọn, tại sao không chọn một người hiểu rõ gốc gác, vừa mắt chứ?"
"Nếu mẹ còn sống, chắc chắn sẽ không để tôi chịu uất ức như thế này."
Tôi lại một lần nữa bị chấn động. Không ngờ trong thành phố vẫn còn tàn dư phong kiến.
Tôi cẩn thận nói:
"Hay là, cậu thử giành lấy quyền lực trong nhà xem sao?"
"Cậu thấy có vị hoàng đế nào tự mình đi hòa thân không?"
"Đợi khi địa vị của cậu trong nhà tăng vọt, cậu muốn bố cho liên hôn với ai cũng được mà."
Nhưng tưởng tượng cảnh tượng đó…
《Lão già chạy đâu cho thoát? Người cha hào môn sủng ái tiểu thư!》
Ưm, có chút cấm kỵ.
Trong bóng tối, một sự im lặng kéo dài, cuối cùng cô ấy nói:
"Cậu nói nghe có lý thật."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất