Chương 15:
Vừa vào khu phía Tây đã "trúng thưởng".
"Ôi! Trai đẹp lâu rồi không gặp nhé."
"Đại ca, lần này cậu ta đi một mình."
"Thằng nhóc, đụng phải chúng tao coi như mày xui xẻo. Tay chân nhỏ nhắn thế này, đánh bị thương thì không hay."
"Đúng đấy, đúng đấy, chi bằng, hì hì, ở lại với đại ca chúng tao sướng một đêm, thì cũng chẳng có chuyện gì phải không?"
Tôi nhìn một đám người đi đến gần, thầm nghĩ đúng là tự tìm đường chết, lại đụng phải lúc tôi đang có tâm trạng không tốt.
Tôi đưa tay ra sau, với hụt.
Bình thường đến khu phía Tây tôi đều nhét một cây gậy bóng chày vào túi, nhưng hôm nay đi vội, không mang theo.
Không sao, vậy thì giành lấy từ tay bọn chúng vậy… Để xem cái nào tiện tay và dễ dùng đây?
Trong con hẻm bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ đột ngột, Lâm Viễn đội mũ lưỡi trai từ trong bóng tối bước ra, đôi mắt dưới vành mũ không có chút ý cười nào.
Cậu ấy tự nhiên đi đến bên cạnh tôi, đặt tay lên vai tôi, nói với đám người đối diện: "Các người vừa nói gì vậy?
"Hôm nay cậu ấy đến để đi cùng tôi đấy."
Tôi: "…"
"Đại… đại ca, là cái người lần trước!"
"… Tao biết! Mắt tao không mù."
Lâm Viễn vừa xuất hiện, rất nhiều người bên đối diện đã co rúm lại.
Không lâu sau, đám người đó đã bỏ chạy trước.
"Sao cậu lại ở đây?"
Cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt: "Đến đón cậu chứ, cậu đến nhanh hơn tôi dự tính một chút."
Tôi có chút không tự nhiên dời tầm mắt, chuyển sang một chủ đề khác:
"Sau đó bọn họ có còn tìm người đến gây rối không?"
"Không. Đại ca của bọn họ bồi thường một ít tiền, nói rằng lính mới không hiểu chuyện, nhờ tôi nể mặt, đừng tính toán."
Thế lực băng đảng ở khu phía Tây muốn lớn mạnh không dễ, dù sao ý của "trên" là khu phía Tây có thể loạn, nhưng tuyệt đối không cho phép xuất hiện một băng nhóm bá chủ một phương.
Vì vậy, khu phía Tây luôn ở trong một sự cân bằng tinh tế, các bên ai cũng không dám đắc tội ai, dưới những mối quan hệ phức tạp đều là tình nghĩa.
"… Cậu thật có thể diện." Mối quan hệ đằng sau cậu ấy chắc chắn không nhỏ.
"Đánh nhau mà có."
"Nhưng cậu đã dọa sợ bao cát của tôi rồi."
"… Sao vừa nãy cậu không nói?"
"Nói có tác dụng gì? Cậu vừa đến, người ta đã chạy rồi."
"Vậy tôi gọi bọn họ quay lại cho cậu?"
"Hai ly rượu."
"Không được." Lâm Viễn không cần nghĩ mà từ chối, "Tối đa một ly, tôi sẽ cắt cho cậu một đĩa trái cây, toàn những loại cậu thích ăn."
"… Được rồi."
Dù sao cũng là uống rượu do người ta pha, không nên được voi đòi tiên.
Vừa vào quán bar, đã có người la lên: "Anh Lâm! Qua đây uống tiếp đi!"
Lâm Viễn đáp: "Các cậu cứ uống, hôm nay tôi bao."
Đám người đó có vài người hùa theo: "Cảm ơn anh Lâm!"
"Anh Lâm hào phóng!"
Tôi nhìn về phía đó, một vòng có bảy tám người, trong đó hai người lại là con gái, mặc đúng một người đen một người trắng, hơn nữa nhan sắc cũng không thấp.
Cô gái mặc váy trắng kia, khí chất không hợp với xung quanh, giống như nữ thần "ánh trăng sáng" trong trường học.
Điều kỳ lạ hơn là những người xung quanh hình như đều khá kính trọng họ.
Cô gái váy trắng vừa hay nhìn qua đây, thân thiện cười với tôi.
Tôi đang định cười lại, đầu đã bị Lâm Viễn kéo qua: "Nhìn Triệu Lam nữa, lát nữa lại đến tìm tôi đánh nhau bây giờ."
"Triệu Lam?"
"Ừ, cô gái tóc ngắn mặc đồ đen kia."
"Sợ gì chứ, lẽ nào cậu đánh không lại cô ấy?"
"Ừm… Năm ăn năm thua, cô ấy là dân chuyên."
Tôi bỗng nhiên kính nể.
Lâm Viễn lại nói: "Người bên cạnh cô ấy là hoa khôi trường cấp ba số 2 Cố Hà, cậu thích kiểu như vậy à?"
"Không, chỉ tò mò."
"Vậy cậu thích kiểu gì?"
"Chưa gặp thì sao tôi biết được?"
"Chưa từng hẹn hò?"
"Học sinh ngoan nào mà yêu sớm, cậu hẹn hò rồi à?"
"Chưa, tôi cũng là học sinh ngoan."
Lâm Viễn đưa tôi đến quầy bar, cậu ấy đứng cách đó không xa pha rượu, tôi lặng lẽ nhìn.
Không khí xung quanh khiến tôi cảm thấy thư giãn, tôi nghĩ không phải vì người.
Đang ngẩn ngơ, tôi không chú ý đến lúc nào bên cạnh đã có thêm một người.
"Chào~"
Là một người đàn ông lai trẻ tuổi đẹp trai.
Tôi lịch sự cười: "Xin chào."
"Một mình đến đây uống rượu à?"
Tôi tò mò nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh nhạt của anh ta một lúc rồi mới đáp: "Không phải."
Người đối diện còn muốn nói gì đó, Lâm Viễn đã đi tới.
Cậu ấy đẩy ly rượu trên tay cho tôi, tay kia đặt lên vai người đó.
"Người của tôi, anh đừng đụng vào."
Người đàn ông lai lập tức đứng dậy cười xòa, vội nói: "A ha ha, anh Lâm đừng để ý, tôi đây không phải là không biết sao? Đi ngay đây, đi ngay đây."
Anh ta còn đặc biệt cúi chào tôi một cái: "Xin lỗi, làm phiền rồi."
Tôi cười với anh ta, nói không sao.
Thật thú vị, gặp Lâm Viễn, giống như chuột gặp mèo, từng người từng người đều chạy.
"Cười với anh ta làm gì? Anh ta muốn "câu" cậu đấy."
"Ồ."
Nói xong tôi nhìn về phía cậu ấy, mắt mày cong cong, cười rạng rỡ.
Lâm Viễn cúi người, đưa tay nâng cằm tôi lên.
"Cậu muốn 'câu' tôi."
Rõ ràng là một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi, tôi cười càng thêm rạng rỡ:
"Không, tôi muốn "câu" rượu của cậu."
Tôi nghiêng đầu tránh tay cậu ấy, đi lấy rượu. Vừa chạm vào ly, tay đã bị cậu ấy nắm lấy.
Lâm Viễn nhíu mày hỏi: "Cậu bị thương à? Sao lại có cả bọng nước… do lửa cháy à?"
"Làm sao mà bị thế này?"
Tôi rút tay về xem, bản thân cũng không rõ lắm.
Mu bàn tay đỏ một mảng, có chút bầm, rõ ràng cái thứ đó đã dùng lực không nhỏ khi đánh.
Còn mấy cái bọng nước nhỏ… Chắc là lúc dập lửa không cẩn thận bị táp phải.
Thấy Lâm Viễn cứ bám riết lấy chuyện này, tôi chỉ đành giải thích qua loa cho cậu ấy.
Haiz, lại là một trải nghiệm không mấy vui vẻ.
Tôi uống một ngụm rượu – cảm giác cay nồng không còn mạnh, độ cồn cũng rõ ràng thấp đi.
Không phải cảm giác tôi mong muốn, uống không vui.
Ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn, tôi phát hiện sắc mặt cậu ấy còn tệ hơn.
"Cậu làm gì mà mặt nặng thế?"
Tôi lẩm bẩm: "Rượu này không ngon bằng lần trước."
Lâm Viễn "xoẹt" một cái lấy đi ly rượu của tôi, giọng có phần nặng nề: "Cậu chỉ biết uống rượu. Chuyện này sao trước đó không nói?"
… Cậu ấy mắng tôi.
Cậu ấy còn có mặt mũi mắng tôi!
Dựa vào đâu mà mắng tôi?
Rõ ràng là rượu cậu ấy pha không ngon, với lại chuyện này rất vẻ vang sao? Để người khác biết không có ai cần, tôi rất vẻ vang sao?
Tại sao tôi phải nói, nhất định phải để mọi người đều biết tôi không có ai cần sao?
Trước mắt nhòa đi, một tiếng "tí tách" giọt nước mắt rơi xuống.
Lâm Viễn thấy vậy thì hoảng loạn: "Này, cậu…"
Tôi dùng sức lau mắt, bất lực biện minh: "Tôi phải nói gì? Nói anh ta mắng tôi là thứ không có người dạy dỗ à?
"Hay là mắng tôi chính là một thằng điên! Hèn gì không có ai cần tôi…
"Là tôi muốn không có ai cần sao? Rõ ràng… tôi không hề sai, rõ ràng tôi đã cố gắng học tập như vậy, chẳng lẽ chỉ vì là hạng nhì, chưa bao giờ đạt được hạng nhất sao?
"Dựa vào đâu mà họ không cần tôi?"
Tôi vừa lau mắt, một mặt cảm thấy mình thật sến sẩm, một mặt lại càng nói càng tủi thân.
May mắn là chỗ này khá hẻo lánh, gần đó cũng không có ai.
"… Tại sao họ đều không cần tôi?
"Để người khác nghĩ tôi dễ bắt nạt, tùy ý đánh mắng tôi… Bây giờ cậu cũng mắng tôi, còn giật lấy rượu của tôi."
Lâm Viễn trước giờ vẫn luôn vô cùng tài giỏi, lớn đến từng này có lẽ lần đầu tiên lúng túng như vậy.
Cậu ấy vụng về dùng ngón tay cái lau nước mắt cho tôi, hạ giọng: "Là tôi nói sai. Cậu đừng khóc.
"Cậu không hề sai. Họ không cần cậu, tôi cần."
Sau đó lại lập tức chữa cháy: "Cậu tốt như vậy, chị tôi chắc chắn cũng cần cậu.
"Nếu có người bắt nạt cậu, tôi sẽ thay cậu đánh trả.
"Nếu cậu muốn đạt hạng nhất, cái này hơi khó…"
"…"
Tôi thật sự không muốn nói chuyện với cậu ấy.
"Rượu này của cậu không ngon."
Lâm Viễn lập tức nói: "Tôi pha lại."
Pha xong nhưng lại không đưa cho tôi, mà nói: "Lên lầu."
"Lên lầu làm gì? Cậu không cần ở đây trông coi sao?"
"Triệu Lam và mấy người kia sẽ giúp tôi trông chừng. Tay cậu cần bôi thuốc."
"… Ồ."
Trong nhà, tôi ngồi trên sofa uống rượu bằng tay trái.
Lâm Viễn ngồi xổm một bên bôi thuốc cho bàn tay phải bị thương nặng của tôi.
Rất nhanh nửa ly rượu đã cạn, tôi cảm thấy cả người sắp thăng thiên, quá kích thích.
Lâm Viễn bất lực: "Sao lại uống vội thế? "
"Ưm… Kích thích."
"Cậu muốn hạng nhất?"
"Muốn."
"… Thật sao, muốn đến mức nào?"
"Đương nhiên là rất muốn."
Rượu bắt đầu ngấm, tôi đùa: "Nếu tôi lấy được hạng nhất, nghĩa là đã vượt qua cậu, mà cậu là ai chứ? Học thần nổi tiếng."
Tôi cười khẩy một tiếng, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
"Có lẽ với sức nặng của cậu ở đó, họ sẽ đột nhiên nhận ra tôi thì ra cũng lợi hại như vậy… Rồi họ sẽ quay lại."
– Trong mơ, thật ra trong mơ cũng không thể.
Có một số người sẽ không bao giờ quay lại.
Tối đó, tôi tự nhiên ở lại nhà cậu ấy.
Rồi tôi lại thấy ánh hoàng hôn ngập tràn ngoài cửa sổ nhà cậu ấy.
"Lâm Viễn, tôi muốn về nhà."
"… Được."