Nam Thần Và Học Thần

Chương 16:

Chương 16:
“Cái tên đó sống ở ngay bên cạnh đây à?”
Tôi gật đầu, lấy chìa khóa mở cửa. Trong lòng thầm than vãn, rõ ràng là nói sẽ tiễn tôi về, thế mà lại thực sự đưa bản thân tới nhà tôi luôn.
“Cậu ta có ảnh gì không?”
Tay tôi đang rót nước cho hắn khựng lại: “Cậu định làm gì?”
“... Nói chuyện phải trái với cậu ta.”
Rõ ràng không phải là nói chuyện đơn giản, nhưng cái tên đó đúng là nên được dạy dỗ một bài học tử tế.
“Trong nhóm khu dân cư có một đoạn video từ camera giám sát, cậu tự xem rồi chụp lại đi.”
Tôi đưa điện thoại cho hắn xử lý: “Tôi vào bếp làm gì đó ăn đây.”
“... Không cần phiền vậy đâu.”
“Chính vì không phiền nên mới làm, chứ không thì đã ra ngoài ăn rồi.”
Rất nhanh sau đó, Lâm Viễn nhìn hai bát mì tôm trước mặt, đã hiểu được thế nào là “không phiền chính là không phiền”.
“Đừng kén chọn nữa, trong nhà không có rau.”
“Cuối tuần cậu đều ăn thế này à?”
“Không phải, chỉ những lúc không có rau và không muốn nấu thì sẽ ăn cái này.”
“Lẽ ra trên đường nên mua hai món rau.”
“Tôi không muốn nấu.”
“Tôi nấu.”
“... Tới nhà tôi mà còn phải để cậu nấu cơm, thật không lịch sự.”
“Cậu chỉ giỏi nói mấy cái chuyện sáo rỗng với tôi.”
Tôi thở dài: “Cậu ăn xong nhanh về đi, về muộn không an toàn đâu.”
Lâm Viễn sững sờ: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ mời tôi ở lại.”
Đúng là đã nghĩ như vậy, nhưng không thích hợp.
Khu này có rất nhiều bạn học cùng trường cấp ba số Một, nếu họ phát hiện ra Lâm Viễn qua đêm ở nhà tôi, thì diễn đàn vốn đang ảm đạm sẽ lại trở nên sôi nổi.
Cuối cùng vẫn là không tốt, mặc dù hắn rất muốn.
“Để lần sau đi. Cậu phải về trông quán bar.”
“Tôi không có ở đó, mấy người Triệu Lam sẽ giúp tôi trông chừng.”
“...”
Nhất thời không biết nói gì.
Yên lặng một lúc lâu.
Lâm Viễn thỏa hiệp: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Trước khi đi, hắn để lại ít thuốc ngủ, tiện thể ghé qua nhà hàng xóm.
Nhà bên cạnh vẫn còn tiếng đập phá ầm ĩ kèm theo vài tiếng la hét... Hắn chắc là có chừng mực thôi nhỉ.
Rất nhanh sau đó, nhà bên cạnh đã yên tĩnh, trong nhóm khu dân cư lại náo nhiệt hẳn lên.
Chú Vương đã kick tên hàng xóm ra khỏi nhóm từ trước, rồi tế nhị hỏi tôi xem người này là thế nào, kèm theo một bức ảnh chụp màn hình từ camera giám sát, đó là Lâm Viễn đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang.
Lục Hành: 【Một người bạn của cháu, cậu ấy ở thành Tây.】
Cả nhóm im lặng vài giây, tôi lại bổ sung thêm một câu.
Lục Hành: 【Mọi người yên tâm, cậu ấy biết chừng mực.】
Chú Vương nhận được câu trả lời thì thở phào nhẹ nhõm, dặn mọi người đừng làm lớn chuyện, dù sao đối với những người đã bị quấy rầy suốt một thời gian dài, đây cũng coi như là một cách để xả giận.
Phía dưới mọi người đều đồng loạt trả lời đã hiểu, tiện thể bảo tôi gửi lời cảm ơn tới cậu bạn kia.
Nói chuyện xong, chú Vương lại kéo tên hàng xóm vào nhóm.
Tối hôm đó, cả khu rất yên tĩnh.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy đã là buổi chiều, trên điện thoại có một lời mời kết bạn, và một tin nhắn từ Lâm Viễn.
LY: 【ảnh chụp màn hình.jpg】
LY: 【Cậu ta sẽ thêm bạn với cậu, cậu có thể đồng ý.】
LY: 【Sau này có chuyện gì, cậu có thể nói với cậu ta, cậu ta là học sinh trường nghề, cũng sống gần chỗ cậu.】
...
Cái gì thế này?
Lục Hành: 【Quan hệ của cậu đã phát triển tới tận đây rồi à?】
Tôi tiện tay đồng ý lời mời kết bạn đó.
Một lát sau Lâm Viễn mới trả lời.
LY: 【Trước đây cậu ta làm ở thành Tây, sau này hoàn lương rồi.】
Lục Hành: 【Người ta đã hoàn lương rồi mà cậu còn đi trêu chọc à?】
LY: 【Nói sai rồi, là hoàn lương một nửa thôi. Đại ca trường nghề.】
Lục Hành: 【...】
Thế là tôi đổi ghi chú cho “hoàn lương một nửa”, vừa lúc đó đại ca trường nghề gửi lời chào hỏi.
Đại ca trường nghề: 【Chị dâu chào chị!】
Đại ca trường nghề: 【Cười hí hí.jpg】
...
Xin lỗi, tôi không cười nổi.
Tôi chụp màn hình gửi thẳng cho Lâm Viễn.
Lục Hành: 【?】
LY: 【...】
LY: 【Đợi một chút.】
Vài phút sau.
LY: 【Xong rồi.】
Lúc này, đại ca trường nghề lại gửi lời chào hỏi.
Đại ca trường nghề: 【Anh, chào anh.】
Đại ca trường nghề: 【Khóc tu tu.jpg】
Lục Hành: 【Mỉm cười.jpg】
Buổi chiều, khi tôi ra ngoài đi học, vừa mở cửa đã thấy tên hàng xóm ngồi xổm một bên, mắt bị thâm một bên, tay trái bị gãy, đi lại cũng khập khiễng... Thật thảm.
Nhìn thấy tôi, cậu ta lập tức đứng thẳng dậy, cúi gập người 90°: “Xin lỗi! Tôi không nên mắng chửi anh, cũng không nên bắt nạt anh, sau này tôi không dám nữa, hức hức.
“... Bảo họ đừng chặn đánh tôi nữa, sau này tôi sẽ chuyển sang livestream ban ngày. Tối đảm bảo yên tĩnh.”
“...”
Xem ra đại ca trường nghề ra tay khá nhanh, dù sao thì hôm qua Lâm Viễn chỉ nói là bẻ gãy tay cậu ta thôi.
“Không sao, lần sau chú ý là được.” Tôi ôn tồn nói, rồi nắm lấy tay trái của cậu ta, muốn đỡ cậu ta dậy.
Giả vờ như không chú ý, tôi lỡ tay đỡ quá đà, lại bẻ gãy thêm một lần nữa.
Một tiếng kêu rên vang vọng cả hành lang.
Cũng là nghe từ các hộ khác, cậu nhóc này bị lừa tới thành Tây đánh cho một trận, không có camera giám sát, nhân chứng lại ở thành Tây, báo cảnh sát cũng không tìm ra hung thủ.
Hơn nữa chuyện như vậy ở thành Tây là chuyện bình thường, cậu ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau đó, khu dân cư lại trở về trạng thái yên bình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất