Chương 1:
Tôi là một yêu quái tu luyện thành hình trong rừng sâu, nguyên thân là một con chim nhỏ bình thường. Khi tu luyện thành hình, tôi được một tu đạo giả tên Tạ Diệc Thư nhặt về và trở thành vợ của chàng.
Tạ Diệc Thư có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tính cách ôn hòa, ít nói, không nhiều lời, chỉ toàn tâm toàn ý dồn vào tu đạo.
Chuyện thành thân thì… nói ra dài lắm, chẳng qua là khi tôi mới hóa hình người, sống ở làng gần rừng thường bị ức hiếp, Tạ Diệc Thư để bảo vệ tôi, thường xuyên ở bên cạnh. Dần dà, chúng tôi có một tờ hôn ước, danh chính ngôn thuận.
Tạ Diệc Thư dành hơn nửa ngày để tu luyện, chàng có thiên phú cao, tốc độ tiến bộ nhanh chóng, tu vi tăng vùn vụt. Còn tôi, linh căn vốn đã phế, gả cho chàng mấy chục năm trời mà không chút tiến bộ nào.
Mấy chục năm này đối với một yêu quái và một tu đạo giả thiên phú dị bẩm chẳng qua là khoảnh khắc chớp mắt. Tạ Diệc Thư và tôi kính trọng nhau như khách, như một đôi vợ chồng bình thường nhất ở nhân gian.
Khi được nhặt về, tôi đang bị thợ săn yêu quái truy đuổi, tuy linh lực thấp kém nhưng nội đan hóa hình của tôi lại là bảo vật quý giá ở chợ nhân gian.
Tôi mình đầy thương tích ngã gục trước cửa nhà Tạ Diệc Thư. Khi tỉnh lại, tôi chỉ thấy vạt áo trắng tinh của chàng, mũi kiếm hướng về một khoảng không gian yên bình.
Sau này sống chung, tôi bầu bạn cùng Tạ Diệc Thư tu luyện, thay đổi đủ món canh để hầm cho chàng, sáng sớm đi hứng sương, chiều tối đi hái nấm.
Tạ Diệc Thư trầm mặc ít nói, bình thường cũng có chút nghiêm nghị. Nhưng khi uống canh, chàng thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ ôn nhu, tai hơi ửng đỏ: “Đa tạ A Hoan.”
Chàng đặt tên tôi là A Hoan, nói là mong tôi có thể vui vẻ suốt quãng đời còn lại.