Chương 112: Tâm Sự Của Nữ Nhân
Vị Chu tri phủ này khoảng năm sáu chục tuổi, mặt mũi hồng hào, thân thể đã hơi phát phúc. Lão cẩn thận đánh giá Dương Thu Trì, bước lên một bước: "Ngươi chính là vị Dương công tử phá án Vương đồng tri bị giết chiều hôm qua? Thật là anh hùng xuất thiếu niên a! Bội phục, bội phục! Bổn phủ lần này đăng môn bái phỏng, chính là đến đa tạ Dương công tử."
Lão lại quay sang Ngưu bách hộ nói: "Nếu không phải có Dương công tử giúp ta phá án này, ta còn không biết làm sao bây giờ đây nữa." Dứt lời, cùng Ngưu bách hộ bật cười ha hả.
Sự cảm kích của Chu tri phủ đúng là phát từ nội tâm, bỡi vì hôm qua có chuyện ra vùng ngoài phủ, đột nhiên nhận được tin người nhà cấp báo là Vương đồng tri bị giết, lòng liền nóng như lửa đốt, đang đêm vội vã trở về. Nên biết, đường đường là một vị Đồng tri có quan hàm ngũ phẩm của triều đình mà giữa thanh thiên bạch nhật bị giết trong nha môn của tri phủ, nếu là một người thủ trưởng hành chính tối cao của Ninh quốc phủ, lão không khỏi bị liên lụy. Nếu như án kiện này không phá được thì càng thảm hơn, cái chức tri phủ này chỉ sợ đã đến điểm cáo chung.
Chu tri phủ quay về Ninh quốc phủ trong đêm, biết được một vị bằng hữu của Ngưu bách hộ đã giúp lão phá được đại án đặc biệt thế này, hơn nữa chỉ trong vòng một khắc đồng hồ là phá được, rồi biết hung thủ nguyên là thân đệ đệ của Vương đồng tri, liền thở phào nhẹ nhỏm. Những vụ hung sát trong gia tộc người ta thì tri phủ lão không có biện pháp nào quản tới, như vậy không thể đổ trách nhiệm lên đầu lão được. Do đó, trời vừa tờ mờ sáng, lão đã đến đăng môn bái phỏng, đến trước tạ ơn.
Tống tri huyện cũng bước lên tham kiến, hai người này nhân vì là cấp trên cấp dưới của nhau, nên đều là người quen cả. Tống tri huyện vốn đang lo Chu tri phủ trách cứ chuyện xử sai án Long Tử Tư giết vợ, nhưng nhìn dáng dấp vui vẻ của Chu tri phủ không giống với kiểu sẽ truy cứu trách nhiệm của mình, liền có phần an tâm.
Sau khi phân chủ khách ngồi xong, Chi tri phủ thao thao bất tuyệt khen ngợi Dương Thu Trì tuổi trẻ tài cao, tiền độ không thể hạn lượng. Ngưu bách hộ và Tống tri huyện ngồi một bên phụ họa, nên buổi hội kiến này trở thành đại hội biểu dương công trạng cho Dương Thu Trì.
Nói đến chuyện tiền đồ bất khả hạn lượng, Chu tri phủ hỏi: "Không biết công danh của Dương công tử hiện thời như thế nào?"
Dương Thu Trì cười đáp: "Tôi một chữ cũng không viết xong, tứ thư ngũ kinh chưa hề đọc qua hết, làm gì có bản lĩnh tham gia khoa cử khảo thí a. Do đó, cái chữ 'công danh' này đối vợi tiểu đệ mà nói, thật là giống như vầng trắng sáng trên trời, tuy đẹp nhưng mãi không với tới được."
Chu tri phủ thấy Dương Thu Trì không làm ra vẻ khách khí, nên thành thật khuyên: "Dương công tử, chúng ta ở Minh triều muốn làm quan mà không theo đường khoa cử chỉ sợ không ổn a. Công tử còn trẻ tuổi, chỉ cần có thể học, thì vẫn kịp mà."
Chu tri phủ thấy trong phòng khách trừ Ngưu bách hộ ra, chỉ còn có sư gia của Tống tri huyện và cân ban của Dương Thu Trì, thấy họ đều không phải là người ngoài, bèn chồm người ghé sát vào Dương Thu Trì, thấp giọng nói với giọng đầy ý vị, "Nếu như ngày nào đó công tử tham gia khoa cử, bổn phủ nguyện ý tiến cử. Các cuộc thi hương thi phủ này công tử không cần lo, còn về chuyện thi đình, thì bổn phủ và Phủ doãn của Ứng thiên phủ là bạn đồng niên, tư giao cũng khá sâu, không thành vấn đề gì đâu."
Lời của Chu tri phủ tuy Dương Thu Trì nghe không có phản ứng gì, nhưng Tống tri huyện vừa lo vừa mừng, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho hắn, bảo hắn quỳ xuống khấu đầu đa tạ tri phủ đại nhân đề bạt. Chỉ có điều Dương Thu Trì ngơ ngơ ngồi nhìn lão, thấy lão cứ cà chớp cà nháy mắt nhìn mình, thắc mắc chẳng hiểu lão có ý gì.
Trong thời Minh Thanh, trước khi tham gia các kỳ thi chính thức, các thí sinh cân phải tham gia "Đồng thí", nếu vượt qua được sẽ trở thành "Tú Tài" (sinh viên), khi đó mới có tư cách chính thức tham gia khoa cử khảo thí. Đồng thí phân ra ba cấp ở huyện, phủ, và viện. Thi huyện được tiến hành ở các huyện, do tri phủ chủ trì. Phủ thí do quan viên ở phủ chủ trì. Thi Viện do học chánh hoặc học đạo ở các tỉnh chủ trì.
Có Tống tri huyện đỡ lưng, kỳ thi huyện của Dương Thu Trì nhất định là không có vấn đề gì. Vừa rồi căn cứ vào lời Chu tri phủ, phần thi phủ của Dương Thu Trì nhất định cũng không có vấn đề, ngoài ra còn ám chỉ khi tỉnh lý tổ chức thi Viện, lão sẽ giúp đỡ, theo khẩu khí thì đây cũng không là vấn đề lớn. Như vậy xem ra, ba cấp Đồng thí đối với Dương Thu Trì chẳng thành vấn đề, và sự giúp đỡ này của Chu tri phủ không thể kể là nhỏ, nên chẳng trách Tống tri huyện vô cùng cao hứng, vui thay cho Dương Thu Trì.
Nhưng mà, Dương Thu Trì cứ nghĩ đến cổ văn là cảm thấy nhức đầu, đừng nói gì tới luận bàn tứ thư ngũ kinh. Thời còn học trung học, các môn ngữ văn, lịch sử của hắn có điểm chẳng ra gì, huống gì mấy thứ "chi hồ giả giả" cổ văn chi đó so với ABCD còn khiến hắn đầu to hơn cái đấu, nếu yêu cầu hắn viết cái thứ bát cổ văn kỳ quái kia, thà rằng bóp cổ cho hắn chết còn hơn.
Dương Thu Trì chấp tay xá Chu tri phủ: "Đa tạ tri phủ đại nhân sĩ ái, nhưng tại hạ không có hứng thú đối với khoa cử, chỉ sợ cô phụ một phen hậu ý của tri phủ đại nhân mà thôi."
Chu tri phủ có chút thất vọng, khoát tay: "Vô phương vô phương, người nào chí đó mà."
Tống tri huyện tức đến nổi muốn nhào tới vỗ vào đầu Dương Thu Trì mấy chưởng, cần phải biết, một người đọc sách nếu như có tri phủ đại nhân giúp đỡ, thì coi như đã tránh được rất nhiều năm đèn sách dùi mài, cơ hội tốt như thế mà bỏ phí, thật đúng là đầu to mắt lồi mà.
Long Tử Tử cũng lấy làm tiếc cho Dương Thu Tri, y là tú tài, biết rõ Đồng thí gian nan như thế nào. Y chịu cực chịu khổ mấy chục năm mới có được chút công danh này, thế mà hiện giờ chỉ làm chức cân ban, nên không còn lời gì để nói nữa.
Sở dĩ Chu tri phủ mạnh miệng hứa giúp Dương Thu Trì tham gia khoa cử, chẳng phải chỉ vì cảm kích Dương Thu Trì giúp lão phá án vừa rồi, cũng không phải do tâm huyết dâng trào. Lão lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm, đối với những đường lối trong đó đơn giản là quen không gì bằng. Tối hôm qua trở về nha môn, nghe từ miệng Thông phán và các thuộc hạ kể lại là sau khi phá án xong, tên tiểu tử này vào ở trong Bách hộ sở của cẩm y vệ, Ngưu bách hộ còn vỗ mông ngựa hắn nghe đôm đốp, liền đoán tiểu tử này không đơn giản.
Vừa rồi khi tiến vào Bách hộ sở, quả nhiên thấy Ngưu bách hộ vô cùng kính úy đối với tên tiểu tử này, lòng Chu tri phủ càng khẳng định sự phán đoán của mình. Tên tiểu tử thần bí này nhất định là có lai lịch cực lớn, Chu tri phủ hiện giờ đề xuất ý tự nguyện giúp đỡ, chính là muốn cho Dương Thu Trì thấy lão thật lòng muốn giúp hắn, rồi từ đó nảy sinh cảm kích, đó mới là cách nịnh cao minh nhất, chứ còn khi biết thân phận của hắn rồi mới làm điều đó thì chẳng có tác dụng gì. Người ta là đại nhân vật, cần gì sự giúp đỡ của lão già ngươi chứ?
Chu tri phủ cứ làm ra vẻ không hề đoán được bối cảnh của Dương Thu Trì, cứ tắm tắc bảo hắn là kỳ tài thiên cổ khó kiếm, vồ cùng nhiệt tình mời thỉnh hắn cùng mọi người ở thêm một ngày nữa, lão muốn bày yến tiệc cảm tạ Dương Thu Trì. Chối từ không được, Dương Thu Trì đành phải đồng ý.
Chu tri phủ mừng rỡ, nghênh tiếp Dương Thu Trì cùng mọi người đến nha môn tri phủ. Đây là tu yến, tỷ muội Tống Vân Nhi đương nhiên có thể tham gia, không có hai mỹ nữ này, Dương Thu Trì quả thật uống tượu không có hứng.
Chu tri phủ mời mọi người vào trong hoa viên ở nội nha uống trà trước, sau đó bố trí cân ban trưởng tùy phát thiếp mời các trưởng quan và nhân vật nổi tiếng trong Ninh quốc phủ tới tham gia tiệc riêng lần này.
Yến hội an bày vào ban đêm, hiện giờ còn sớm, nên Chu tri phủ an bày chỗ ở cho Dương Thu Trì cùng mọi người xong liền cáo từ đi xử lý công vụ cùng một số việc khác. Dương Thu Trì cùng mọi người bên bờ hồ trong hoa viên uống trà ngám hoa. Hồ trong vườn không lớn, trồng toàn một loại bèo, trong tiết trời lành lạnh lập đông đã bắt đầu điêu linh tàn tạ.
Tống Tình đến ngồi bên cạnh Dương Thu Trì, muốn nói gì đó lại thôi. Dương Thu Trì hiểu ý, bèn đứng dậy vờ đến khóm hoa xa xa hân thưởng cỏ cây, tránh xa mọi người một chút. Chẳng mấy chốc sau, Tống Tình len lén đi lại, nói: "Thu Trì ca ca, có chuyện muội muốn nói với huynh, nhưng sợ huynh..." Nàng khẽ chớp đôi mắt to, quan sát thần tình của hắn.
Dương Thu Trì lập tức ý thức được rất có thể chuyện nàng muốn nói có liên quan đến nhà chồng. Nhưng mà, người ta chưa biết mình thì đã kết định hôn nhân rồi, đâu thể nào trách móc gì người ta được. Hơn nữa, chiều hôm qua con gái người ta chủ động hôn mình, là đã làm quá phần rồi, còn hy vọng nàng làm cái gì nữa đây? Dương Thu Trì nhìn Tống Tình mỉm cười, không hề lên tiếng, chờ nàng nói tiếp.
Tống Tình thấy mọi người xung quanh không chú ý đến họ, tiện bước lên một bước ngắn, gần như nép sát vào lòng hắn: "Ca ca. Trong số khách Chu tri phủ mời hôm nay, có.... có Hác viện ngoại và .... công tử." Nói xong lời này, Tống Tình nhìn chằm chằm vào hai mắt Dương Thu Trì, biểu tình khẩn trương hiện rõ trên mặt.
Về điểm này thì Dương Thu Trì cũng có đoán ra, Hác viên ngoại là phú hộ trong Ninh Quốc phủ, nhất định là người sẽ được thỉnh được mời. Dương Thu Trì dùng khóm hoa làm vật chắn, khẽ vòng tay qua bờ eo nhỏ của Tống Tình: "Huynh không quản chuyện đó, huynh chỉ muốn biết, muội có nguyện cùng ở một chỗ với huynh không?"
Tống Tình thẹn hồng cả mắt: "Thu Trì ca ca, đến bây giờ, huynh, huynh còn không biết lòng của muội nữa hay sao?"
"Như vậy là được rồi." Chỉ cần nàng chưa cưới, bản thân hắn còn có cơ hội cạnh tranh công bình. Hơn nữa, Tống Tình thích hắn, như vậy tên Hác Dịch Phong này chẳng qua là sản vật của một cuộc hôn nhân sắp đặt trước mà thôi, làm gì có năng lực khiêu chiến. Hác gia chẳng phải là có tiền hay sao? Nhưng bản thân hán cũng có tiền, mà lại có quyền, đặc biệt là quyền lực đặc cấp tiền trảm hậu tấy, nếu cạnh tranh không được, thì lấy việc công làm việc tư, nhất định là sẽ ổn thỏa mọi chuyện!
Tống Tình đương nhiên không biết Dương Thu Trì có chủ ý quỷ quái như vậy, thấy hắn không bực mình, liền thở phào nhẹ nhõm, định rời đi, nhưng bờ eo nhỏ vẫn bị hắn ôm chặt không rời.
Tống Tình phất hiện Tống tri huyện cùng mọi người đã quay đầu về phía này, liền đỏ mặt: "Ca ca, nếu để Vân Nhi nha đầu đó nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng lắm đó nha!"
Dương Thu Trì hơi rúng động, nhanh chóng bỏ tay ra, Tống Tình lùi một bước, khẽ nới rộng cự lì, nhìn Dương Thu Trì cười khúc khích.
Tống Vân Nhi là cô gái Dương Thu Trì quen biết đầu tiên sau khi xuyên thời gian tá thi hoàn hồn trở lại Minh triều, nhưng ấn tượng đầu tiên lại không tốt, vì nàng chẳng những cướp tiền của hắn, mà còn ngược đãi chó con, làm ra vẻ con ông cháu cha (kỳ thật chẳng phải là con ông cháu cha gì), trong mắt không người. Nhưng khi hai người quen biết nhau lâu rồi, Dương Thu Trì phát hiện Tống Vân Nhi còn rất nhiều ưu điểm khác. Sau đó đến trận chiến ở Vân Nhai sơn, khi Tống Vân Nhi nhào vào lòng hắn khóc, Dương Thu Trì cảm giác được sự lưu luyến của nàng đối với hắn, nhưng không tin đó là tình yêu chân thật. Điều đơn giản đó là vì nàng mới có mười lăm tuổi, trong xả hội hiện đại mới chỉ là một học sinh đầu cấp III, vẫn chưa được phép yêu đương!
Trước khi Tống Tình đến, hai người Dương - Tống chưa trao cho nhau lời hẹn hò luyến ái nào. Và tuy Phùng Tiểu Tuyết chính là người con gái có quan hệ xác thịt đầu tiên của Dương Thu Trì, nhưng nàng với hắn thực ra chỉ là "cưới trước - yêu sau", chưa từng trãi qua cái lãng mạn e ấp của thủa đầu chặp chững tình trong như đã mặt ngoài còn e. Cho nên dù Dương Thu Trì rất yêu thương Phùng Tiểu Tuyết, thậm chí không tiếc vì nàng mà trở mặt với Bạch Thiên tổng, nhưng mà xét cho cùng, thì tình của hắn đối với nàng chỉ là sự thương hại cùng trách nhiệm mà thôi.
Tần Chỉ Tuệ là tiểu thiếp đầu tiên của Dương Thu Trì, nhưng tiểu thiếp này được cưới từ mệnh lệnh chính tông của phụ mẫu, thông qua mai mối, vừa mới biết là đã kết hôn, vừa kết hôn là đã lên giường, (thậm chí vừa lên giường liền bị đâm một phát), chưa chân chính hẹn hò luyến ái gì là đã một bước lên thiên đường, phát sinh quan hệ nam nữ rồi. Tuy hai người kinh qua trận phong ba do mưu sát, nhưng tình cảm ngày càng thâm sâu, chỉ có điều mới tới đó thì Tần Chỉ Tuệ bị võ lâm tiền bối thần bí cướp đi mất.
Chân chính khiến Dương Thu Trì có cảm giác yêu đương chính là cô búp bê bùn Tống Tình này, có thể nói vừa gặp mặt đã có ý chung tình. Chỉ có điều, Dương Thu Trì vừa định xuất kích, thì người ta đã xốc ngựa đánh tới, dù hơi bất ngờ nhưng sự cảm động trong tâm càng dày thêm. Và Tống Tình cũng là người khiến hắn cảm thụ được thế nào là ghen tuông trong tình cảm yêu đương nam nữ, lần đầu tiên nếm trải mùi vị vừa chua vừa ngọt của ái tình!
Vừa rồi Tống Tình nói, nếu lỡ để Tống Vân Nhi thấy họ thân mật, nhất định sẽ đau lòng. Tuy Dương Thu Trì không tin, nhưng dù sao cũng lo lắng Tống Vân Nhi sẽ tổn thương thật, nên vội vã bỏ tay ra, liếc nhìn về phía nàng, thấy nàng đang nói cười với Tống tri huyện, không hề chú ý gì đến bên này, nên hơn yên tâm. Hắn thầm than cô búp bê bùn này lợi hại, vừa điểm ra là trúng ngay tử huyệt của hắn, con gái dù sao đều rất mẫn cảm với sự tình như thế này, và rất may là Tống Vân Nhi không để ý!
....
Nhưng, Dương Thu Trì đã đoán sai, sai hoàn toàn, Tống Vân Nhi kỳ thật là rất để ý, và tuy lúc này nàng cười, nhưng lòng lại đau như dao cắt!
Từ khi chị họ Tống Tình đến Quảng Đức huyện, lại nhất mực bám sát Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi cứ thầm so sánh mình với chị, luận về vẻ ngoài, tuy hai người đều đẹp, nhưng Tống Tình đẹp rất đầy đặn, ngọt ngào, bất kể là má lúm đồng tiền, hay là hai hàm răng đều tăm tắp, đừng nói gì nam nhân, ngay cả một cô gái như nàng cũng cảm thấy rất thích; Luận về tính cách, tuy hai người đều hoạt bát vui vẻ, nhưng nàng quen thói giả trai, còn Tống Tình thì đầy ấp mùi vị con gái; Hơn nữa, Tống Tình vô cùng nghe lời Dương Thu Trì, có nam nhân nào không thích nữ nhân như con chim nhỏ líu ríu lít rít chứ? Còn nàng, suốt ngày cứ thích gây sự, đánh nhau.
Chiều hôm qua, khi Dương Thu Trì và Tống Tình nói chuyện riêng với nhau ở phía sau, Tống Vân Nhi đã dự cảm được nhất định sẽ có chuyện, tuy nhiên giả vờ không để ý, nhưng khóe mát vẫn lén quan sát hai người. Quả nhiên, nàng thấy nụ hôn vụn vội vàng lên môi Dương Thu Trì của Tống Tình.
Tống Vân Nhi vốn cho rằng nàng nhất mực coi Dương Thu Trì là anh ruột, nhưng khi lén nhìn họ hôn nhau như thế, suốt cả đêm nàng không ngủ được. Nàng vốn cho rằng mình nên mừng cho ca ca, nhưng trong lòng cảm thấy cảm giác đau nhoi nhói như thế nào ấy.
Đến lúc đó, nàng mới nhận ra rằng, tình cảm của mình đối với Dương Thu Trì không biết đã vượt qua tình huynh muội từ khi nào rồi nữa.
Hiện giờ nàng mới biết, lần trước khi Dương Thu Trì nạp thiếp, nàng mượn cớ là chiếu cố Dương Tố Mai cho tốt, không đến tham gia hôn lễ của hắn, kỳ thật là đang trốn tránh: Nàng không muốn nhìn thấy Dương Thu Trì cưới người ta, bỡi vì sâu kín trong lòng nàng, hay tiềm thức của nàng cứ muốn độc chiếm Dương Thu Trì, nhưng mà lúc đó nàng không hề hay biết điều đó.
Vừa rồi, Tống Tình tỷ tỷ cùng Dương Thu Trì ôm nhau nói chuyện sau khóm hoa, Tống Vân Nhi cố gắng không để ý, cố gắng nói chuyện với cha cùng mọi người, tưởng phân tán sự chú ý của mình. Có điều, nàng đã thất bại. Khi nàng cảm thấy nước mát sắp trào ra, nàng vội mượn cớ cố chạy đến bên đình cạnh bờ hồ, ngồi một mình ở đó, khóc không thành tiếng.
Cá trong hồ bơi qua lại dưới chân khua khoắn của Tống Vân Nhi, tuy tự do nhưng đầy lo sợ. Đúng rồi, trước khi biết Dương Thu Trì, nàng là một con chim chít nhảy nhót vô tư lự. Nàng không thích cảm giác khó chịu như hiện giờ, không thích cái cảm giác đau trầm trầm, nhoi nhói trong tim. Nhưng, nàng không còn cách nào khác, ngoại trừ hy vọng những giọt nước mắt vô thanh kia có thể mang đi ít nhiều nổi đau đớn trong tim.