Chương 190: Chỗ Dựa
Nghe tin tức này, Dương Thu Trì mừng rỡ, căn cứ vào lời của các tiêu sư, có người như vậy đến khách sạn tìm họ vào trưa nay. Vào lúc các tiêu sư phóng hỏa, trung niên mắt lé có khả năng là đứng khuất trong đám dân đói ở ngoài để quan sát tình hình, xác định xem kho lương có bị thiêu hủy hay không. Lúc các tiêu sư này bị bắt, thì trời đã tối, cửa thành đã bị đóng, do đó, người này nhất định còn ở lại trong thành Vũ Xương.
Xem ra khi người này thấy kho lương dùng dằng bốc khói rồi không bị bốc cháy, đoán là tiêu sư đã bị bát, có khả năng sẽ khai ra bản thân, cho nên y sẽ bỏ trốn, nhưng hiện giờ những cửa thành khác lại đóng, cửa phía bắc mở cho dân đói lãnh lương thực xuất ra nhưng lại có quan binh canh gác và quản chế đặc biệt, những người khác không thể nào từ cửa này mà rời đi. Cho nên, nếu người này muốn rời khỏi thành, chỉ có một khả năng duy nhất đó là giả trang thành dân đói lãnh gạo đi ra.
Dương Thu Trì cảm thấy hối hận là không kịp thời đề thẩm những người phóng hỏa này, nhưng cũng không thể trách, vì dù sao thì lúc đó dân đói sắp sửa phát sinh bạo loạn, hắn phải gấp xử lý chuyện mở kho phát gạo, làm gì có thời gian tiến hành thẩm vấn những người này.
Lúc phát lương thực, nha môn tiến hành phát từ trước ra sau, cho từng dãy người tiến vào. Người kia nếu muốn quan sát kho lương có bị thiêu hay không, thì chỉ cần đứng ở xa xa là có thể rõ, không cần phải đến quá gần, và khi y phát hiện lửa lớn không bốc lên, nếu muốn giả làm dân đói để xuất thành, thì do dân đói quá đông, nhất thời chẳng thể nào chen tới phía trước ngay được, cho nên rất có thể là còn ở trong số dân đói chưa được phát gạo.
Người này có thể là chủ mưu của toàn bộ mọi chuyện, rất có thể là nhân vật trọng yếu của Kiến Văn dư đảng, nhất định phải bắt y!
Dương Thu Trì lập tức bảo Nam Cung Hùng dẫn đầu cẩm y vệ nhất trực thẩm ra đối với tất cả dân đói tiến vào lãnh lương thực, phàm là người nào mắt lé đều bắt lại hết. Hắn lại cho La thiên hộ mang theo cẩm y vệ lập tức ra doanh trại ngoài cổng thành phía bắc truy tìm người mắt lé trong số dân đói đã ra ngoài thành.
Đồng thời, hắn lại lệnh cho Đô chỉ huy sứ Vũ đại nhân lập tức tăng cường quan binh quản chế thông đạo cho dân đói, nghiêm phòng người ngoài tiến nhập vào thông đạo, đặc biệt chú ý người có mắt không bình thường, nếu phát hiện được thì lập tức bắt ngay. Ngoài ra, còn cho người thông tri quan thủ vệ các cổng thành, không cho bất kỳ người nào ra khỏi thành trong đêm nay.
Tiếp đó, hắn lại cho gọi họa sư chuyên môn của nha môn căn cứ vào lời tường thuật của các tiêu sư vẽ lại hình dung và tướng mạo của trung niên mắt lé. Chỉ có điều, công tác này cần phải phí không ít công phu, nhất thời bán khắc không thể nào vẽ ra ngay được.
Mọi thứ an bày xong, Dương Thu Trì bắt đầu đề thẩm Mễ viên ngoại.
Mễ viên ngoại là một lão đầu thấp mập, quỳ trước Dương Thu Trì dập đầu mấy cái.
Dương Thu Trì hỏi: "Ngươi biết chúng ta vì sao lại bắt ngươi không?"
"tiểu nhân không biết." Mặt Mễ viên ngoại thể hiện vẻ vô tội.
"Kho lương của ngươi vì sao có quan lương?"
"Không có a, hàng gạo của tội nhất mực thẳng thẳng ngay ngay mà buôn bán, thành thật với tất cả khách hàng, công bình thành tín. Đại nhân ngàn vạn lần đừng nghe người khác mà ô biệt thảo dân." Mễ viên ngoại nói mà sắc không biến, tim không đập rộn.
"Năm rồi phương viên trăm dặm quanh đây đều bị nạn châu chấu, chẳng có một hạt lúa để gặt, kho lương của ngươi vì sao có gạo mới, gạo mới từ đâu ra?" Lời nói của Dương Thu Trì băng lạnh như đao.
"Gạo mới? Gạo mới là vận chuyển đường dài từ kinh sư đến, chính là do Hồ Quảng của chúng ta bị giặc châu chấu, cho nên trong lòng tôi lo lắng, trong khi đó lương thực trong kho của tôi không nhiều, cho nên tôi đã bỏ ra một lượng lớn bạc trắng mua từ kinh sư một lượng lớn gạo trắng mới thu vào cuối năm, rồi bán với giá thấp cho dân đói."
"Giá thấp? Một lương bạc trắng một chén gạo mà giá thấp sao?" Dương Thu Trì cười lạnh.
Mễ viên ngoại vô cùng kinh ngạc: "Không phải đâu! Hàng gạo tôi bán năm chục văn tiền một chén gạo, làm gì có chuyện một lượng bạc chứ? Chuyện tàn nhẫn không có tính người như vậy sao lại làm được?"
"Ta tận mắt chứng kiến mà còn giả hay sao?" Dương Thu Trì thừa biết cái lão mập lùn này nhất định sẽ đùn đẩy trách nhiệm, quả nhiên Mễ viên ngoại lập tức ngẩn người ra: "Lại có chuyện như vậy hay sao? Nhất định là tên nô tài đáng chết nào đó ở sau lưng tôi nâng giá loạn lên để làm thịt bá tánh rồi, tôi quay về nhất định sẽ đánh què chân chúng!"
"Quay về?? Ngươi nhận thấy là ngươi còn quay về được hay sao?"
Mễ viên ngoại hiện vẻ mặt áo não thưa: "Đại nhân, tôi thật không biết có chuyện này mà, là do bọn nô tài lén làm sau lưng tôi, vừa rồi quan binh nói cần phải chinh thu lương thực của tôi để chẩn tai, tôi chẳng nói hai lời đã đáp ứng ngay, còn phái gia đinh giúp mở kho phát lương thực nữa. Đại nhân, tôi thật sự là người làm ăn thành thành thật thật đó a."
Lão già này quả thật là mặt dày, Dương Thu Trì lạnh lùng bảo: "Số bạc ngươi hối lộ cho Quyền bố chánh sứ tám vạn lượng và Đàm tri phủ hai vạn lượng đã bị chúng ta tra ra, Đàm tri phủ đã khai ra chuyện ba người các ngươi cấu kết nuốt trọn số lương thực dùng để chuẩn tai. Trong nhà của ngươi ta đã tra ra một lượng lớn lương thực của quan, có phải là do ngươi vận chuyển đường dài về hay không chỉ cần tra là biết ngay. Nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn có gì để nói nữa không?"
Nghe đến đây, sắc mặt Mễ viên ngoại hơi biến. Dương Thu Trì thừa thắng truy kích: "Vừa rồi gia nô của ngươi trà trộn trong dân đói phiến động cướp lương đã bị chúng ta bắt, bọn chúng đã khai nhận rồi, là do ngươi phái chúng đi khắp nơi phát tán tin tức nói chỉ có Vũ Xương phủ là có phát lương, những địa phương khác đều không có, khiến cho mấy vạn dân đói đều rủ nhau kéo đến nơi này. Sau đó, các ngươi lại phát tán tin tức nói đêm nay Vũ Xương phủ sẽ phát lương, dân đói mới tập trung về đây, các ngươi lại cổ động cướp lương, toan tính chế tạo bạo loạn. Nói! Ngươi làm vậy là có dụng ý gì?"
Mễ viên ngoại vỗ tay cười nói: "Đại nhân quả nhiên lợi hại, bội phục! Bội phục! Nếu như ngài đã tra chứng cứ đủ như vậy rồi, ta thừa nhậnlà ta làm đó." Dừng lại một chút, lão lại nói với ý tứ rất sâu xa: "Nhưng mà, tuy ta đã thừa nhận rồi, nhưng đại nhân ngài cũng không có cách gì làm khó ta được, vì chuyện này liên quan đến trong cung, đại nhân tốt nhất là đừng có dây vào, chúng ta coi như chưa có chuyện gì phát sanh, nếu không làm cho ra lẽ, chỉ sợ cuối cùng đại nhân cũng không có gì hay ho đâu."
Mễ viên ngoại này quả nhiên là dám nói những lời như vậy, giống như dạy bảo con nít đừng có đùa với lửa vậy, khiến cho Dương Thu Trì tức suýt ói ra máu, quát to: "Ta không quản là ngươi liên hệ với ai, phiến động dân đói tạo phản là tử tội tru di cửu tộc! Mau mau khai ra kẻ chủ mưu sau lưng ngươi là ai, nếu không, đại hình chờ đón!"
Mễ viên ngoại cười, giống như một con hổ nhìn một con sói đói đang gầm gừ với mình.
Dương Thu Trì tức giận, quát: "Kéo lão xuống cho ta, đánh nặng...."
Chính vào lúc đó, Dương Thu Trì chợt nghe tiếng ho húc hắc của Kim sư gia. Hắn hơi ngẩn ngừơi, cố áp lại lửa giận trong lòng, quay đầu lại nhìn Kim sư gia.
Kim sư gia bước đến bên cạnh Dương Thu Trì, kề tai hắn nói nhỏ: "Trước hết tra rõ hậu đài của lão là ai, đại nhân đừng nên lỗ mãng."
Kim sư gia điểm chỉ điều này khiến cho Dương Thu Trì thanh tĩnh lại rất nhiều, đấy chính là sự thiên biến vạn hóa trong đấu tranh chính trị. Chuyện này liên quan đến nhân vật trong hoàng cung, chẳng phải là chuyện quậy lên để chơi, bản thân hắn tra án tận tâm thì quá tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng đưa cổ vào tròng, cái đó thật không đáng chút nào.
Dương Thu Trì cầm bình Long tỉnh trà lên rót một chút, uống cạn định thần, rồi thay bằng gương mặt tươi cười, tiếp tục hỏi: "Mễ viên ngoại, ông nói là liên quan đến người ở trong cung, rốt cuộc là quan hệ đến ai a? Nói cho bổn quan nghe thử coi nào?"
Mễ viên ngoại mỉm cười: "Có những chuyện đại nhân không nên biết thì tốt hơn, ta đây là nghĩ dùm cho đại nhân mà thôi. Nếu như đã biết rồi thì lại khó làm, hay là hiện giờ nhắm một mắt mở một mắt, mọi người đều tốt đẹp cả.
Dừng một chút, Mễ viên ngoại lại ý vị sâu dài nói với Dương Thu Trì và La thiên hộ ở bên cạnh: "Nếu như chuyện này hai vị đại nhân có thể giơ cao đánh khẽ, những lương thực chẩn tai dùng thì đã dùng rồi, ta không truy hồi lại làm gì. Hơn nữa, ta chẳng phải là người không biết điều, sau chuyện này Mễ mỗ sẽ tự nhiên có một phen tâm ý gửi tặng hai vị đại nhân."
Dương Thu Trì nghe thế, cảm thấy đúng là lão tiểu tử này dám ngang nhiên hối lộ quan viên triều đình giữa công đường, như vậy nếu lão chẳng phải là người điên, thì hậu đài chống lưng nhất định cực lớn cực vững, do đó cảm thấy vô cùng cả kinh, tự nhắc bản thân phải cẩn thận hơn nữa.
Dương Thu Trì nhìn La thiên hộ, thấy thần sắc của y có vẻ bối rối, cúi đầu chẳng hiểu đang nghĩ gì.
Dương Thu Trì biết, án tạo phản chẳng giống những án thường, đều là những vấnđề liên quan đến đấu tranh chính trị, cần phải xác định dựa trên lý trí chứ không phải tình cảm. Do đó, cần phải xác định cho rõ hậu đài của lão này mới quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào. Hắn liền hỏi tiếp: "Mễ viên ngoại, ông cũng biết rồi, án này không giống những án khác, chỉ sợ những người bình thường có thể an bày ổn thỏa đâu. Ông không nói rõ người sau lưng ông là ai, bảo sao ta có thể tin lời ông được đây?"
Mễ viên ngoại đáp: "nếu đã là như thế, thì ta đành nói vậy. Hồ Quảng hữu bố chánh sứ Quyền đại nhân so với ta giao tình rất sâu, lời ta nói với hắn còn rất có ích đấy."
Vừa nghe câu này, khối đá trong lòng Dương Thu Trì như được quẳng đi. Hắn mỉm cừơi bảo: "Điểm này thì ta đoán được rồi, nhưng ông cần biết, Quyền bố chánh sứ bị ta tống vào đại lao rồi." Ngay sao đó hắn nghĩ, không hề đơn giản như vậy đâu, Quyền bố chánh sứ làm sao là tính là người trong cung được, người trong cung nhất định phải là hoàng thân quốc thích, do đó hắn lại cảm thấy lòng nặng trở lại.
Mễ viên ngoại hơi ngạc nhiên, tuy vẫn quỳ dưới đất nhưng ngước nhìn đánh giá cẩn thận Dương Thu Trì, chẳng hiểu người trẻ tuổi này là ai mà Quyền bố chánh sứ là quan ở bậc nhị phẩm như vậy hắn vẫn dám tống vào đại lao? Tên này rốt cuộc là ai? Mễ viên ngoại không dám khinh thường, quyết định đánh ra con bài tối hậu.
Mễ viên ngoại ho khan một tiếng, có chút đắc ý nói: "Đại nhân, nói thật cho ngài biết, tiểu thiếp của con trai của Định quốc công Từ Tăng Thọ - Từ Cảnh Xương - chính là con gái của ta.
Cái gì tiểu thiếp của con trai của Định quốc công? Dương Thu Trì nghe mà cảm thấy bù đầu, quay sang nhìn La thiên hộ, thấy biểu tình của y như nê bồ tát vậy, nhìn không ra phản ứng gì, khiến cho Dương Thu Trì càng kinh tâm, vì ngay cả cẩm y vệ thiên hộ đều không dám động vào vụ này, bỡi vì chỉ cần Mễ viên ngoại nói ra người mà La thiên hộ không biết hay chẳng phải là nhân vật tai to mặt lớn gì, La thiên hộ sẽ không làm ra vẻ như vậy! Chỉ có một khả năng, đólà người này có xuất thân quá lớn, và lão hồ ly La thiên hộ này lập tức biệt không thể nào chọc được vào.
Định quốc công này xem ra là một hậu đài thật vững, nếu vậy Định quốc công Từ Tăng Thọ là thần thánh phương nào mà ngay cẩm y vệ thiên hộ cũng trở thành tượng đất như vậy chứ?
Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn Kim sư gia đang ghi chép ký lục lại, thấy ông ta khe khẽ lắc đầu, đưa miệng ra dấu về phía hậu đường.
Dương Thu Trì hội ý, cười cười nói với La thiên hộ: "La đại nhân, thật ngại quá, bụng ta hơi đau, đi chút sẽ quay lại."
La thiên hộ nghiêng nghiêng người: "Thỉnh đại nhân tự tiện."
Dương Thu Trì đứng dậy đi vào hậu đường, Kim sư gia cũng tiến vào theo. Tống Vân Nhi đang nấp ở phía sau nghe lén, cũng bám sát sau lưng họ ra một gian phòng vắng.
Dương Thu Trì đứng lại, nhìn Kim sư gia hỏi: "Định quốc công Từ Tăng Thọ rốt cuộc là ai? Có thật là lợi hại như vậy không?"
Kim sư gia cười khổ: "Không phải là lợi hại bình thường không thôi. Đại nhân, Định quốc công Từ Tăng Thọ là là người có công lớn trong việc khai quốc của Minh triều, đó là người con nhỏ nhất của Trung Sơn vương Từ Đạt. Tỷ tỷ của y chính là Từ hoàng hậu mà đươngkim vạn tuế gia yêu nhất kính nhất!"