Chương 225: Chẳng Phí Công Phu
Dương Thu Trì nhìn xung quanh phòng, thấy phong tuy bày đầy bản gỗ, nhưng không thấy ghế ngựa dài dùng để làm mộc, và cũng không thấy bán thành phẩm đồ mộc, nên kỳ quái hỏi: "Hắn có tay nghề làm mộc không tệ, sao trong phòng này không có đồ mộc? Chẳng lẽ còn có chỗ làm mộc nào khác hay sao?"
Lý Chánh chề môi: "Hắn làm gì có tay nghề làm mộc, người ta nhờ hắn đóng đinh vào bàn đơn giản như vậy, thế mà hắn làm suốt nữa ngày không xong, người ta nói hắn, hắn còn phát khùng, có nên chẳng có mối làm ăn nào cả."
"Không đúng a," Tống Vân Nhi chen lời, "Vừa rồi chúng ta thấy thần tài hắn làm trong ngân khố, nhìn không tệ lắm, thủ công tinh tế, điêu khắc nhìn như người thật vậy."
Lý Chánh không tiện phản bác, chỉ biết đỏ mặt cười cười, nhưng mà thân hình có vẻ khó chịu lắm.
Linh quang trong đầu Dương Thu Trì chợt lóe lên, chuyển thân hỏi Khang Hoài: "Khang đại nhân, trong thành Côn Minh của chúng ta có nhiều xưởng mộc hay không?"
"Cái này..." Khoang Hoài là đề hình án sát sứ, làm gì có lòng dạ thảnh thơi đi lưu ý trong thành Côn Minh có bao nhiêu xưởng mộc chứ.
Lý chánh chợt xen lời: "Có mười nhà, làm khéo thì không nhiều, làm tủ làm bàn thì không sao, chứ làm thần tượng sắc xảo như vậy chỉ được một hai nhà."
Dương Thu Trì nghe ông ta rành như vậy, hơi hiếu kỳ hỏi: "Hay à, sao lý chánh đại nhân lại rành nghề mộc vậy?"
Lý chánh ngoác miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè: "Không giấu gì đại nhân, lúc trẻ tại hạ có làm qua nghề thợ mộc, còn cái gọi là bậc đại hành gia, thì trong thành Côn Minh này tôi thấy không có quá một hai người."
"Vậy theo ông, tiệm mộc nào có thể làm và điêu khắc thần tượng như thế này?"
"Tiệm mộc của Thần đạo Lý mộc tượng!"
"Thần đao họ Lý?" Dương Thu Trì cảm thấy tức cười, so mà giống Tiểu lý phi đao thế này, đừng có nói là cao thủ võ lâm ẩn cư gì đó nha!
"Đúng ạ, vị Lý mộc tượng này có nghề điêu khắc rất cao, khắc cái gì giống cái ấy, đừng nói gì thứ thần tượng này, ngay cả bảo y khắc một con châu chấu voi, ngay cả đầu và râu đều có thể khắc ra rõ ràng cho ngài xem."
Dương Thu Trì nói với Khang Hoài: "Nếu như tên Hoa mộc tượng này tay nghề chẳng ra gì, còn tượng tài thần đem tới ngân khố của nha môn tinh xảo như vậy, giống như người sống vậy, nhất định là y mua từ người khác đem tới. Khả năng cao nhất là hắn mua từ tiệm mộc của thần đao Lý mộc tượng. Chúng ta đến chỗ đó kiểm tra xem coi có manh mối gì của Hoa Cương hay không."
Khang Hoài gật đầu, hỏi lý chánh: "Hắn ngụ ở đâu ngươi có biết không?"
Lý chánh đã nghe hai người đàm thoại, vội đáp: 'Dạ biết, dạ biết, tại hạ dẫn hai vị đại nhân đi, chính là ở phía tây thành."
Dưới sự hướng dẫn của lý chánh, Dương Thu TRì, Khang Hoài mang theo hộ vệ và bộ khoái kéo đến tiệm mộc của Thần đao Lý mộc tượng ở tây thành, nhanh chóng bao vậy tiệm mộc lại.
Chủ tiệm là Lý mộc tượng nở nụ cười cầu tài ra hỏi có chuyện gì, Khang Hoài ra lệnh bắt y lại, sau đó hạ lệnh bắt hết người trong tiệm mang ra ngoài.
Một đám bộ khoái như lang như hổ tay cầm yêu đao xông vào trong, chẳng mấy chốc lôi đầu mấy tên thợ mộc trong bộ dạng học việc, sau đó đi tra xét tiếp.
Chính vào lúc nào, bên trong đột nhiên phát xuất mấy tiếng kêu thảm, vài bộ khoái từ bên trong văng bắn ra ngoài té xuống đất, hai người đã đầu một nơi mình một nẻo, những người khác cũng phân biệt thụ thương. Một bộ khoái bị dính một đao ở đùi hét thảm: "Bên trọng có một tội phạm chống cự rất dữ!"
Những bộ khoái khác đều lớn tiếng hò hét, nhưng không ai dám xông vào.
Nam Cung Hùng cười lạnh, rút yêu đao ra định xông vào, bị Dương Thu Trì cản lại: 'Địch ám ta minh, không cần phải mạo hiểm," Hắn phất tay, ra lệnh: "Phóng hỏa thiêu cho hắn chui ra!"
Nam Cung Hùng gật gật đầu, phân người đi phóng hỏa. Xưởng mộc nhanh chóng bị cháy, lửa réo ùng ùng, cẩm y vệ và bộ khoái bao vây bốn phía đều cẩn thận giới bị, đề phòng tặc nhân đột vây.
Đúng vào lúc này, bên trong truyền ra một tiếng rống giận dữ, một đại hán khôi ngô như gấu cho cầm một cây Kim bối khảm sơn đao xông ra ngoài, y phục và đầu tóc đã dính mấy đốm lửa cháy. Các bộ khoái thụ thương nhanh chóng hô to: "Chính là tên cường tặc chống cự làm đánh người đấy! Mọi người coi chừng, tên tặc tử này lợi hại lắm!"
Tống Vân Nhi rút đoản kiếm ra hộ vệ trước mặt Dương Thu Trì.
Nam Cung Hùng cũng đồng thời phất tay, các cẩm y vệ hộ vệ đã cầm binh khí vây người này lại kín mít, bắt đầu tấn công tạo ra tiếng binh khí chạm nhau đinh tai nhức óc.
Dương Thu Trì ra lệnh: "Giữ lại mang sống, đừng làm hỏng tính mạng hắn!"
Đại hán kia võ công rất cao cường, cẩm y vệ có yêu cầu giữ mạng sống cho y, về mặt nào đó bị ước thúc chiêu thức, cho nên nhất thời chẳng làm gì y được.
Nam Cung Hùng quát: "Lui ra lược trận cho ta, chờ ta bắt hắn!"
Các cẩm y vệ lui ra, Nam Cung Hùng rút yêu đao xông lên, hai người chiến đấu mấy chục hồi. Người đó căn bản không phải là đối thủ, công thêm bị bao vây trùg trùng, làm cho loạn hết đường hướng. Tuy nhiên, Nam Cung Hùng dù chiếm thượng phong, trong nhất thời vẫn khó chế phục y được.
Tiểu hắc cẩu nhất mực dỏng tai lên ngồi cạnh Dương Thu TRì nhìn vào trong, Dương Thu Trì cúi xuốg vỗ vỗ mông đít nó, chỉ chỉ vào đại hán trong đấu trường.
Tiểu hắc cẩu liền hiểu ngay ý của chủ nhân, len lén di chuyển đến sau lưng đại hán, rồi nhanh như cắt phóng lên cắn một cái cực mạnh vào cẳng chân của y.
Đại hán đang toàn lực đối phó Nam Cung Hùng, làm gì chú ý có một con chó nhỏ lẻn lên cắn y, cho nên đau đớn kêu thảm một tiếng. Trong sát na y phân thần này, Nam Cung Hùng đã vỗ một cưỡng lên vai phải của y, khiến đại hán đó kêu thêm một tiếng thảm nữa, cây Kim bối khảm sơn đao thoát thủ bay đi, Nam Cung Hùng thuận thế đá thêm một cước, khiến y bay ra ngoài mấy bước ngã vật ra đất.
Các cẩm y vệ cùng xông lên đè nghiến y xuống đất, dùng dây thừng làm bằng gân trâu trói nghiến lại, rồi bốn tên cẩm y vệ cùng có thân hình cao lớn như vậy lôi y đến trước mặt Dương Thu TRì, đè y quỳ xuống đất. Bọn nha dịch kết hợp dân tráng cùng dập lửa cho xưởng mộc đang cháy đó.
Tiểu hắc cẩu đắc ý dương dương vẫy đuôi chạy về báo công, Dương Thu Trì sờ sờ đầu của nó, biểu thị sự tán dương, sau đó nhìn đại hán đang quỳ trước mặt: "Ngươi là thợ mộc Hoa Cương, người Chiết Giang, đúng không?" Xong hắn chuyển đầu qua nhìn lý chánh, lý chánh gật đầu tỏ ý đúng là người này. Dương Thu Trì rất cao hứng, lòng nghĩ đây quả thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, tìm ra chẳng phí mấy công phu a!
"Phải thì sao?" Đại hán trợn mắt nhìn Dương Thu Trì.
Khang Hoài quan tâm nhất là số bạc bị mất, vội lên tiếng hỏi: "Ngân khố trong nha môn của đề hình án sát ty là do ngươi trộm phải không? Số bạc đó hiện giờ ở đâu?"
"Phì!" Đại hán đó quay sang phun một miếng nước bọt đầy đàm, rất may là Khang Hoài tránh kịp, tức thời đại nộ, quát: "Tặc tử vô lý, dụng hình cho ta!"
Bốn cẩm y vệ hộ vệ đang đề đại hán đó ngước mặt nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn khẽ gật đầu, liền lật ngữa đại hán ra đất, đánh đấm huỳnh huỵch túi bụi. Cẩm y vệ là những kẻ chuyên nghề đánh đấm, vừa độc vừa chuẩn, nhưng không làm bị thương chỗ yếu hại. Sau một hồi đánh dồn, đại hán bị chết đi sống lại mấy lần,nhưng vẫn chẳng chịu nói.
Dương Thu Trì thấy tiệm mộc đã được dập lửa xong, lại lười xem họ dùng hình tấn bức cung, phất tay bảo: "Vào trong tìm cho ta, nhiều bạc như thế có thể giấu ở đâu được? Xem ra là ở trong này."
Cẩm y vệ và bọn nha dịch đều ứng thanh vâng dạ, xông vào tiệm gỗ còn bốc đầy khói, lật tủ lật hòm, tìm hết nửa ngày mà chỉ có mấy chục lượng bạc vụn.
Dương Thu Trì dẫn theo Tống Vân Nhi theo sau bọn nha dịch xem họ lục soát, khi đến hậu viện phát hiện có mấy cây gỗ, tiệm gỗ đương nhiên phải có gỗ, bộ khoái đá đá mấy cái không phát hiện chuyện gì lạ nên bỏ đi.
Dương Thu Trì dừng lại, bước đến kiểm tra một cây cho thật cẩn thận, gật gật đầu, rồi lùi ra sau xoắn tay áo, dùng hết sức lực nhấc cây gỗ đó lên nhưng không thể nào nhấc nỗi.
Hắn lắc đầu cười khổ: "Ta sao yếu thế này, nhấc thôi mà cũng không nỗi, nói gì đến vác." Xong chuyển đầu nhìn Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi đối với chuyện Dương Thu Trì đột nhiên chạy ra sau vườn nhấc gỗ cảm thấy khó hiểu, giờ nghe hắn nói vậy, chỉ cười cười bước tới, một tay giữ chặt cây gỗ đó dụng lực, cây gỗ chỉ bị nhấc lên chút xíu, khiến nàng ơ lên kinh ngạc, mặt hơi đỏ, cúi người xuống dùng hai tay nhấc lên, cất giọng quát: "Lên!"
Lần này thì cây gỗ theo lời bị nhấc bỗng lên cao bằng nửa người, sau đó được Tống Vân Nhi bỏ xuống ngay.
Dương Thu Trì nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, khen: "Vân nhi thật lợi hại!"
Tống Vân Nhi đắc ý cười cười, sau đó cảm thấy kỳ quái nhìn thanh gỗ bảo: "Đây là thứ gỗ gì mà nặng quá vậy?"
Dương Thu Trì cười cười: "Đúng a, một cây gỗ thôi mà sao nặng đến như vậy kìa?"
TốngVân Nhi hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn cây gỗ, xong lại nhìn Dương Thu Trì, hỏi: "Ca, huynh nói cây gỗ này có vấn đề?"
Khang Hoài nãy giờ cứ nhất mực theo sau Dương Thu Trì, nghe lời này mừng rỡ hỏi: "Chẳng lẽ bạc được tàng trữ trong cây gỗ này?" Nói xong gọi người lại bảo: "Chẻ cây gỗ này ra cho ta!"
Dương Thu Trì khoát tay: 'Không cần phải chẻ đâu." Hắn cúi người xuống, cẩn thận nhìn phần mặt cắt của thanh gỗ, xòe tay ra nhờ: "Vân nhi, cho ta mượn đoản kiếm của muội đi."
Tống vân Nhi lắc cổ tay, một thanh đoản kiếm hàn quang lấp lóe đã xuất hiện trong bàn tay, nàng xoay chuôi kiếm đưa cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp lấy đoản kiếm, đâm mạnh vào trong đầu phía dưới của cây gỗ, đoản kiếm đó kêu lên một tiếng nhẹ, cắm phân nửa vào mặt cắt. Dương Thu Trì cầm chuôi kiếm kéo ra, một súc gỗ tròn cũng bị mũi kiếm kéo ra theo, lộ một cái lỗ hổng lớn.
Quả nhiên là có vấn đề! Khang Hoài vừa cao hứng vừa khẩn trương, chạy lại cúi người cho tay vào trong mò một lúc, rồi lộ nét mừng reo: "Có cái gì đó!" Lão bảo bọn nha dịch: "Mấy người lại đây, đổ cái thứ ở trong đó ra cho ta!"
Các nha dịch đồng thanh đáp ứng, kéo theo tám chín dân tráng khỏe mạnh hò hét nâng cây gỗ lên trên vai, từ từ nghiêng một đầu đổ thứ bên trong ra.
Mọi người lập tức nghe tiếng lộc cộc, sau đó từ đầu cây gỗ lộ ra một cây côn bạc cực lớn. Các nha dịch từ từ lùi lại, cho cây đại ngân côn đó trượt ra hết.
Khang Hoài nhìn thấy cây côn bạc to như thế này, hưng phấn đến nổi nhảy cẫng lên, cười ha hả, chạy lại sờ soạng bảo :"Không sai! Chính là bạc! Chính là bạc của nha môn của ta!" Y toét miệng cười đến tận mang tai, cúi người thi lễ: "Đa tạ Dương đại nhân trợ giúp, đa tạ!"
Ông ta đường đường là cao quan tam phẩm thế mà lại đi cung thân thi lễ với quan địa phương thất phẩm. Chỉ có điều thấy ông ta vui mừng như vậy, cảm kích quá rồi không biết làm gì cho phải mới thế thôi.