Chương 82: Thổ Lộ Chân Tình
Tống Vân Nhi và Bạch thiên tổng đều cảm thấy rúng động, tên Hồng lão đại này có võ công cao như thế, rất may là lúc nãy lão muốn bắt sống, nếu không thì hai người hiện giờ đã phơi thây ra đất rồi. Hai người liền cùng giơ binh khí lên, giới bị rất cẩn thận. Những cẩm y vệ còn lại đều sợ đến nổi hồn phi phách tán, lòng nghĩ lần này nói không chừng lập không được công, mà cái đầu trên cổ còn phải dọn nhà. Tuy nhiên, họ không dám lùi lại, cùng giơ binh khí lên nhìn Hồng lão đại chằm chằm.
Hồng lão đại không thèm nhìn bọn họ cái nào, chỉ trừng mặt nhìn Dương Thu Trì, toàn bộ vai phải đã bị huyết thấm ướt sủng. Lão bước từng bước về phía Dương Thu Trì, lạnh lùng hỏi: "Vừa rồi ngươi phóng ám khí làm ta bị thương?"
Dương Thu Trì không ngừng lúi lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta..." Chưa nói dứt lời, hắn đã thấy hắc ảnh bay vụt tới trong khung trung, Hồng lão đại đã phi thân đánh tới, một đạo hàn quang lấp lóe nhắm chẻ thẳng vào mặt Dương Thu Trì.
"Đoàng...!" Lại một tiếng nổ cực lớn vang lên. Thân thể trên không trung của Hồng lão đại chợt giật một cái, rồi giống như con chim ưng bị chặt cánh, rơi phịch xuống đám cỏ, giãy giụa vài cái rồi bất động.
Rất may là lần này Dương Thu Trì vẫn còn cầm súng trong tay, tuy đã dùng tay áo thụng lớn phụ lên, nhưng đạn vẫn còn trên nòng, tùy thời có thể bóp cò. Khi hắn thấy Hồng lão đại phóng người lên không nhào đến mình, căn bản không còn tính toán so đo gì về chuyện cần phải lưu lại nhân chứng sống, cứ theo bản năng nâng súng lên bắn một phát. Từ chuyện Hồng lão đại bị rớt xuống đám cỏ mà xét, thì phát súng này đã bắn trúng lão, chỉ không biết trúng vào bộ vị nào thôi.
Nhưng mà Dương Thu Trì không có điểm hiếu kỳ đối với việc bắn trúng vào bộ vị nào. Nhân vì hắn biết, quá hiếu kỳ đều là người chết sớm. Dùng súng đối phó với võ lâm cao thủ dạng như thế này, cự li là điều an toàn nhất. Do đó hắn vội vã lùi lại phía sau, cho đến khi cách Hồng lão đại hơn mười mét mới dừng lại.
Cẩm y vệ đã ngăn trước mặt Dương Thu Trì, vây phủ đoàn đoàn xung quanh Hồng lão đại. Ai nấy cùng vung binh khí lên, nhưng không ai dám nhào tới.
Tên bịt mặt vận áo xanh đang kề đao vào cổ Ân lão gia tử lớn tiếng gọi: "Hồng đại ca, huynh sao rồi?" Hai tên bị trúng tên ở đùi ngã lăn ra ở đất cũng đồng loạt kêu lên.
Không có phản ứng, Hồng lão đại vẫn hoàn toàn bất động.
Dương Thu Trì bảo cẩm y vệ: "Các ngươi kiểm tra lại coi lão già này chết hay chưa."
Lúc này, Hồng lão đại tuy nằm đó không động đậy, nhưng những cẩm y vệ vây quanh vẫn sợ mất cả hồn vía, nên không dám đến gần. Hai người bèn móc phi tiêu trong người ra, phóng vào người Hồng lão đại vài cái, trúng vào đầu vào lưng lão, nhưng lão vẫn hoàn toàn không động đậy. Lúc này, chúng mới ráng lấy hết can đảm bước tới, tra xét tử tế, lúc này mới phát hiện một nửa bên trán và sọ não của Hồng lão đã đã bị vỡ nát, máu và não đều chảy ra ngoài, đã sớm chết rồi.
"Lão chết rồi!" Cẩm y vệ vui mừng hoan hô. Nghe lời này, Bạch thiên tổng, Dương Thu Trì cùng mọi người thở dài nhẹ nhỏm. Dương Thu Trì cắm súng trở lại vào bao ở trên đùi, bước lại xem xét, thấy Hồng lão đại trúng đạn ở đầu, lập tức cảm thấy rất may mắn, vì bản thân hắn trong lúc hoảng loạn bắn đại một phát, nếu như không bắn trúng, hay bắn vào bộ vị không yếu hại nào đó, thì chỉ sợ cái mạng của hắn đã ô hô ai tai với cú đánh trí mệnh vừa rồi. Và người nằm lăn ra đất hiện giờ là hắn, chứ không phải là ai khác, do đó khiến hắn hiện giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Hồng lão đại đã chết rồi, cẩm y vệ cũng không còn đối thủ nào đáng sợ nữa, nên chúng bèn vây công hai tên che mặt bị trọng thương, nháy mắt là chế ngự được. Chỉ còn lại một tên thanh y che mặt chưa thụ thương, hắn đang dùng hai vợ chồng Ân lão thái gia làm con tin, nên tạm thời không bị tấn công.
Uy lực cú đánh vừa rồi của Hồng lão đại đương nhiên Tống Vân Nhi biết, nhưng trên đùi nàng thụ thương, không kịp cứu viên, vừa định thét bảo ca ca cẩn thận, thì một tiếng nổ cực lớn vang lên, Hồng lão đại đã rơi xuống cỏ chết tốt.
Cho dù là thế nào, Tống Vân Nhi vẫn sợ toát mồ hôi khắp người, nhưng khi thấy Dương Thu Trì vẫn còn đứng yên yên ổn ổn ở đó, kêu một tiếng mừng rở, chạy vội lại ngay, rồi nhào mạnh vào trong lòng hắn.
Dương Thu Trì ôm lấy Tống Vân Nhi, thấy trên đùi nàng bị thương, toàn thân đầy máu, vừa kinh hãi vừa đau lòng: "Vân nhi, muội có sao không? Bị thương có nặng lắm không?"
Tống Vân Nhi ôm chặt cổ Dương Thu Trì, lắc người qua lại vừa khóc vừa cười: "Huynh sao bây giờ mới tới! Vân nhi đã nghĩ không còn gặp được huynh nữa rồi! Hu hu hu..."
Tuy chỉ là một câu rất là phổ thông, nhưng Dương Thu Trì đã cảm thụ được tình cảm lưu luyến của Tống Vân Nhi đối với bản thân mình.
Tống Vân Nhi mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, vẫn còn là một cô bé, tuy có một thân võ công, nhưng từ nhỏ đã được nâng níu cưng chiều, lần này trải qua một trận đấu tranh sinh tử như vậy, cắn răng mà chịu ráng chờ Dương Thu Trì đến cứu viện, thế mà mãi không thấy tung ảnh, để rồi vào lúc sinh tử tồn vong, cuối cùng hắn lại hiện thân... Nhưng rồi sao đó lại là một tràng ác chiến máu huyết đầm đìa, tận mắt thấy Dương Thu Trì tìm lại mạng sống trong cái chết, nên trong lúc vui mừng sợ sệt chen lẫn như thế, không còn lưu ý gì đến sự dè dặt của thiếu nữ nữa, nhào đại vào lòng Dương Thu Trì, đem hết lời trong tim thể hiện thông qua một lời đơn giản.
Xét cho cùng thì Bạch thiên tổng cũng thụ thương không nhẹ, nhưng lão cũng cố nhịn cơn đau, bước tới thi lễ: "Dương huynh đệ, đa ta ngươi lại một lần nữa cứu con gái ta, còn cứu luôn chúng ta nữa."
Dương Thu Trì vừa an ủi Tống Vân Nhi trong lòng, vừa khiêm tốn nói vài lời với Bạch thiên tổng. Tống Vân Nhi nghe tiếng của Bạch thiên tổng, lúc này mới phát hiện mình đang ôm chầm cổ của Dương Thu Trì, nên vội vã bỏ ra, mặt ửng đỏ hồng, gạt lệ trên mi mắt, chuyển thân bước đến bên cạnh Tống tri huyện, hỏi: "Cha, cha không sao chứ?"
Cảnh vừa rồi Tống tri huyện nhận thấy hết, nhưng chỉ khe khẽ mỉm cười, nhẹ vuốt tóc con gái: ":Cha không sao, con, con mau đem vết thương, thương trên đùi băng bó lại cho cẩn, cẩn thận đi."
Tống Vân Nhi vâng dạ, lấy kim sang dược từ chỗ của cẩm y vệ, tự rửa sạch vết thương, đa71p thuốc rồi xé một vạt áo băng bó lại.
Hiện giờ chỉ còn lại một địch nhân, tuy là nắm giữ con tin, nhưng đã bị bao vây kín mích, không còn chỗ nào để chạy. Tống Vân Nhi đối với Ân Đức không mấy hảo cảm, nên đối với người của Ân gia cũng chẳng mấy ưa gì. Do đó, đối với chuyện hai vợ chồng Ân lão thái gia bị bắt làm con tin, nàng không hề để tâm tới. Hơn nữa, từ cuộc giao thủ vừa rồi Tống Vân Nhi cũng biết, tên thanh y nhân còn lại này có võ công chẳng giỏi là bao, so với bản thân còn thấp kém một bậc, nên tâm tình trong lòng nàng rất thoải mái.
Tống Vân Nhi một mặt băng bó, một mặt hỏi Dương Thu Trì: "Đúng rồi, ca, huynh vừa rồi dùng ám khí gì mà làm bị thương Hồng lão đại vậy? Muội vừa nghe một tiếng đoàng cực lớn, thì Hồng lão đại đã xí lắc léo rồi. Ám khí này lợi hại quá, cho muội coi cái có được không?"
Bạch thiên tổng cũng rất hiếu kỳ: "Đúng đó, Dương công tử, ám khí của ngươi quả thật là bá đạo, nếu ngươi không dùng ám khí đó, chỉ sợ chúng ta đều không thoát nạn cả rồi. Rốt cuộc là ám khí gì mà lợi hại thế?"
Dương Thu Trì lấp liếm: "Là một thứ ám khí gọi là Phích Lịch đạn, chỉ có hai viên, tôi đã dùng hết rồi. Rất may là không thất thủ."
Tuy chỉ là một câu rất là phổ thông, nhưng Dương Thu Trì đã cảm thụ được tình cảm lưu luyến của Tống Vân Nhi đối với bản thân mình.
Tống Vân Nhi mới chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, vẫn còn là một cô bé, tuy có một thân võ công, nhưng từ nhỏ đã được nâng níu cưng chiều, lần này trải qua một trận đấu tranh sinh tử như vậy, cắn răng mà chịu ráng chờ Dương Thu Trì đến cứu viện, thế mà mãi không thấy tung ảnh, để rồi vào lúc sinh tử tồn vong, cuối cùng hắn lại hiện thân... Nhưng rồi sao đó lại là một tràng ác chiến máu huyết đầm đìa, tận mắt thấy Dương Thu Trì tìm lại mạng sống trong cái chết, nên trong lúc vui mừng sợ sệt chen lẫn như thế, không còn lưu ý gì đến sự dè dặt của thiếu nữ nữa, nhào đại vào lòng Dương Thu Trì, đem hết lời trong tim thể hiện thông qua một lời đơn giản.
Xét cho cùng thì Bạch thiên tổng cũng thụ thương không nhẹ, nhưng lão cũng cố nhịn cơn đau, bước tới thi lễ: "Dương huynh đệ, đa ta ngươi lại một lần nữa cứu con gái ta, còn cứu luôn chúng ta nữa."
Dương Thu Trì vừa an ủi Tống Vân Nhi trong lòng, vừa khiêm tốn nói vài lời với Bạch thiên tổng. Tống Vân Nhi nghe tiếng của Bạch thiên tổng, lúc này mới phát hiện mình đang ôm chầm cổ của Dương Thu Trì, nên vội vã bỏ ra, mặt ửng đỏ hồng, gạt lệ trên mi mắt, chuyển thân bước đến bên cạnh Tống tri huyện, hỏi: "Cha, cha không sao chứ?"
Cảnh vừa rồi Tống tri huyện nhận thấy hết, nhưng chỉ khe khẽ mỉm cười, nhẹ vuốt tóc con gái: ":Cha không sao, con, con mau đem vết thương, thương trên đùi băng bó lại cho cẩn, cẩn thận đi."
Tống Vân Nhi vâng dạ, lấy kim sang dược từ chỗ của cẩm y vệ, tự rửa sạch vết thương, đa71p thuốc rồi xé một vạt áo băng bó lại.
Hiện giờ chỉ còn lại một địch nhân, tuy là nắm giữ con tin, nhưng đã bị bao vây kín mích, không còn chỗ nào để chạy. Tống Vân Nhi đối với Ân Đức không mấy hảo cảm, nên đối với người của Ân gia cũng chẳng mấy ưa gì. Do đó, đối với chuyện hai vợ chồng Ân lão thái gia bị bắt làm con tin, nàng không hề để tâm tới. Hơn nữa, từ cuộc giao thủ vừa rồi Tống Vân Nhi cũng biết, tên thanh y nhân còn lại này có võ công chẳng giỏi là bao, so với bản thân còn thấp kém một bậc, nên tâm tình trong lòng nàng rất thoải mái.
Tống Vân Nhi một mặt băng bó, một mặt hỏi Dương Thu Trì: "Đúng rồi, ca, huynh vừa rồi dùng ám khí gì mà làm bị thương Hồng lão đại vậy? Muội vừa nghe một tiếng đoàng cực lớn, thì Hồng lão đại đã xí lắc léo rồi. Ám khí này lợi hại quá, cho muội coi cái có được không?"
Bạch thiên tổng cũng rất hiếu kỳ: "Đúng đó, Dương công tử, ám khí của ngươi quả thật là bá đạo, nếu ngươi không dùng ám khí đó, chỉ sợ chúng ta đều không thoát nạn cả rồi. Rốt cuộc là ám khí gì mà lợi hại thế?"
Dương Thu Trì lấp liếm: "Là một thứ ám khí gọi là Phích Lịch đạn, chỉ có hai viên, tôi đã dùng hết rồi. Rất may là không thất thủ."
"Phích lịch đạn? Sao huynh bắn ra được? Chẳng lẽ huynh có ngón Đàn Chỉ thần thông?" Tống Vân Nhi kinh ngạc.
"Ta không biết Đàn chỉ thần thông, nhưng ta có Đạn nê cầu."
"Nói điêu!" Tống Vân Nhi lườm mắt nhìn hắn, khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt lệ, nhưng miệng thì nhoẻn cười nói: "Ám khi của huynh từ đâu mà có? Giúp muội làm hai cái chơi thử, được không?"
"Cái này là do một tăng nhân ngao du thiên hạ tặng cho ta. Ta giúp người làm mấy việc vặt, người cho ta hai viên, vừa rồi dùng xong rồi. Người lại rời khỏi Quản Đức huyện đã lâu, muội thử nghĩ coi ta làm cách nào tìm giúp cho muội bây giờ?"
"Hừ! Bịa đặt, không tìm giúp thì thôi vậy, ai cần!" Tống Vân Nhi cúi đầu chuyên tâm băng bó vết thương, không thèm lý gì Dương Thu Trì nữa.
Bạch phu nhân lúc này ngồi trên bãi cỏ, ôm con gái Bạch Tố Mai vào lòng thật chặt. Vừa rồi tận mát chứng kiến con gái sắp sửa bị chém bay đầu, một lần nữa suýt mất con, khiến cho bà kinh khủng vô cùng, cứ một mực ôm chặt con gái, không nói nên một lời nào cả.
Dương Thu Trì thấy Bạch phu nhân ôm chặt Bạch Tố Mai, hai người kinh hãi hồn vía chưa thể định thần, liền cảm thấy đồng tình, bước đến trước mặt Bạch Tố Mai, thấp giọng hỏi: "Bạch tiểu thư, cô khỏe không?"
Sắc mặt Bạch Tố Mai tái nhợt, toàn thân phát run, còn chưa khôi phục khỏi kiếp nạn vừa rồi, nên không nói được lời gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn Dương Thu Trì.