Chương 008: Công chúa sắp bị gả đi rồi. (2)
Gần đây công chúa rối bời, ngay cả Tiểu Châu Nhi bẻ đào nở muộn ở hậu hoa viên về cũng không chú ý, tất cả vì thời gian trước nàng nhìn thấy nam tử đó ở hậu cung, tên là Lý Vĩ, nghe nói là biểu thúc của nàng.
Nàng từng gặp người đó rồi, là khi Lý Vĩ còn nhỏ thấy ai cũng sợ, chỉ cần có người tới gần là khóc toáng lên.
Lần này đã khác, hắn theo sau một lão phụ áo lam, ánh mắt nhìn mình rất ám muội, bọn họ đi gặp mẫu thân, mẫu thân rất thương cảm, sau đó mẫu thân không nói gì cả, bắt đầu tính toán tài vật trong phủ công chúa.
Tiểu Châu Nhi lén lút nói, người đó rất có khả năng là phò mã tương lai của nàng.
Mình sẽ gả cho biểu thúc sao? Hoang đường!
Hỏi mẫu thân, mẫu thân chỉ rơi lệ không đáp, chớp mắt mỉm cười hỏi mình thích y phục thế nào làm áo cưới, thích dụng bao nhiêu kim tuyến thêu đan phượng lên trên.
Vì thế trời chưa sáng công chúa đã tới bên tường thành, sương sớm làm ướt váy cũng chẳng hay biết.
“ Này, cô đứng ngây đó làm gì? Tóc toàn nước, rơi xuống ao hả?” Thiết Tâm Nguyên bê một chậu nước giếng mát ra ngoài rửa mặt, chọc cành liễu loạn xạ trong mồm, hàm hồ nói:
“ Hình như ta sắp gả đi rồi!” Công chúa không biết vì sao mình tới đây, không biết vì sao lại nói với Thiết Tâm Nguyên những lời này, bản năng nàng dẫn dắt, nhìn thấy cái nhà nhỏ dưới chân tường thành mới thấy an toàn một chút:
Nữ hài lớn lên cùng với mình sắp gả cho người ta, Thiết Tâm Nguyên hơi khựng người, nhổ nước muối đi:” Chúc mừng, tên nào may mắn thế?”
“ Biểu thúc của ta, Lý Vĩ, có điều sau khi gả cho hắn, hắn sẽ thành biểu huynh của ta.” Công chúa buồn rầu nói:
“ Lý Vĩ!??” Thiết Tâm Nguyên hét lên:” Sao lại là hắn, tên đó là trò hề trong Thái học, chuyện cười lần trước ta kể cho cô là hắn đấy. Thực ra văn tài kém một chút chẳng là gì, nhân phẩm không tệ là được, nhưng tên đó là thứ thối nát ngũ độc câu toàn, cô chắc là sẽ gả cho hắn không?”
Trên đời có kẻ đọc "úc úc hồ văn tai" thành "đô đô bình trượng ngã", công chúa nghĩ tới chuyện lần trước Thiết Tâm Nguyên kể là không nhịn được cười, chỉ là cười mà nước mắt long lanh đảo quanh đôi mắt to rơi xuống:” Nguyên ca nhi, sau này ta phải sống ra sao?”
Thiết Tâm Nguyên thấy công chúa vừa khóc lại vừa cười thì nhíu mày:” Chỉ cần cô không muốn gả thì có cách, tới chỗ ta náo loạn gì chứ?”
Công chúa lau nước mắt:” Cách gì được?”
“ Thì cô học công chúa triều Đường, thấy phụ hoàng gả cho người mình không thích, ở yến tiệc dùng đao cắt ngón tay ăn, làm chuẩn phò mã sợ tè ra quân, thế là không cần gả nữa.”
Công chúa nghe thế thì khóc toáng lên, nói không ra lời:” Đó là sự tích về Thái Bình công chúa, ai chẳng biết người ta ăn ngón tay làm bằng bột mì, làm sao lừa được ai nữa.”
“ Một tên đọc úc úc hồ văn tai thành đô đô bình trượng ngã thì làm sao biết được chuyện về Thái Bình công chúa?”
“ Nhưng phụ hoàng ta biết, trong cung cũng có rất nhiều người biết điển cố này, hơn nữa ta phông phải Thái Bình, ta là Duyện Quốc, ta không làm được.”
Thiết Tâm Nguyên hết cách ném chậu gỗ đi:” Vậy thì phải làm sao, cô không muốn gả cho Lý Vĩ, lại không muốn đắc tội với phụ hoàng cô, thế gian nào có chuyện hay thế? Duyện Quốc, cô biết câu có được ắt có mất chứ?”
Công chúa cắn răng:” Ta còn có cách khác.”
Thiết Tâm Nguyên nhảy dựng lên chửi mắng:” Cái đồ vô lương tâm, có cách sao không dùng với phụ hoàng cô, lại đem dùng với ta.”
“ Ta thấy ngươi quan tâm tới mạng này của ta hơn phụ hoàng ta.”
Thiết Tâm Nguyên ngồi phịch xuống cối say ở sân, hai tay ôm đầu:” Thói đời gì thế này?”
Công chúa giống như lúc còn nhỏ bám bào tường thành, ôn nhu nói:” Nguyên ca nhi, ngươi còn nhớ lần ta cảm phong hàn mãi không đỡ chứ?”
Thiết Tâm Nguyên hừ một tiếng không đáp.
“ Lần đó ai cũng nghĩ ta sẽ chết yểu như ca ca tỷ tỷ ta, phụ hoàng đưa ta tới tổ miếu đợi tổ tông đưa ta đi, là ngươi sai hồ ly mang rượu cồn tới để Tiểu Châu Nhi lau người cho ta, khiến ta hạ sốt, ta biết, ngươi rất quan tâm tới ta.” Công chúa nhoài người ra tha thiết gọi:” Nguyên ca nhi hãy cứu ta lần nữa đi.”
“ Nếu ta không có cách gì thì sao?” Thiết Tâm Nguyên hung dữ quát ầm lên:
Nhìn bộ dạng đó của y, công chúa cười như hoa nở, giọng càng dịu dàng:” Ngươi nhất định sẽ có cách, ta mặc kệ, nếu ta phải thành thân với Lý Vĩ, ta sẽ nhảy từ trên này xuống.”
“ Đừng nhảy, thủng nóc nhà ta đấy, phụ hoàng cô còn chém đầu ta và mẹ ta, được rồi, để ta nghĩ, để ta nghĩ ...”
Thiết Tâm Nguyên lấy khăn mặt trên cành lê, nhặt chậu gỗ lên, làu bàu vào nhà, đá hồ ly lăn từ nhà ra, không phải tại nó mình đã chẳng dậy sớm rồi gặp phải tai bay vạ gió.
Công chúa tháo hoa lụa trên đầu xuống, xé từng cánh thả xuống tường thành, vui vẻ nhìn hồ ly đuổi bắt cánh hoa, tiếng cười như chuông bạc không ngớt truyền tới.
Thiết Tâm Nguyên ngồi trong nhà vò đầu bứt tai, đối phó với tên Lý Vĩ tham hoa háo sắc cờ bạc không phải là chuyện khó, hắn có thể sống được tới giờ là vì hắn có biểu ca là hoàng đế, nếu không thì xác hắn bị đem nuôi chó.
Đối phó với loại người này chỉ cần làm hắn càng thêm thối nát, hắn sẽ tự hại bản thân, không cần Thiết Tâm Nguyên phải sắp đặt cạm bẫy.
Xảo Nhi sẽ biết tìm ai để triệt để hủy diệt Lý Vĩ, sẽ tốn ít tiền, nhưng chẳng là gì, bao năm qua công chúa mang suy nghĩ nâng đỡ người nghèo đã cho y rất nhiều tiền,
Tới giờ vẫn chưa phù trợ được Thiết gia giàu như hoàng gia.
Giờ rốt cuộc số tiền này đã có đất dụng võ.
………….
(*) 郁郁乎文哉 úc úc hồ văn tai với 都都平丈我 đô đô bìn trượng ngã, nhìn qua rất giống nhau, trong khi úc úc hồ văn tai xuất phát từ Luận ngữ ca ngợi văn chương, thì cái sau chẳng có nghĩa gì, người TQ thường dùng câu này chế giễu kẻ học hành không đến nơi đến chốn.