Chương 009: Dùng mắt uy hiếp.
Ài, về nhà nghỉ sao gặp toàn những chuyện đau đầu này, tới giờ Thiết Tâm Nguyên nghĩ mãi không thông, người Oa vì sao lại trở nên ngang ngược như tế, lần đầu tiên vứt bỏ bộ dạng khúm núm của mình với Đại Tống, nhe ra răng nanh.
Oa nữ ở Đông Kinh rất nhiều, đại bộ phận ủy thân thanh lâu, đợi hầu hạ văn nhân nhã sĩ, không phải vì kiếm tiền, mà nếu hoài thai thành công, sẽ về nước gả cho cao môn đại hộ.
Những Oa nữ đó mặc dù dáng vẻ cổ quái một chút, nhưng tích cách ôn nhu và hầu hạ chu đáo làm đám văn nhân mặc khách rất ưa thích.
Nghe nói Oa nữ có thói quen ghi lại tên ân khách trên vạt áo, mà nhiều nhất chính là tên Thái học sinh. Thái học sinh ở Đại Tống là quần thể kỳ quái, bọn họ có thể truyền lời lên thiên thính, vừa có thể liên thông bách tính tầng thấp nhất, là tai mắt của quan gia, cũng là miệng lưỡi của bách tính.
Đương nhiên làm tai mắt quan gia thì khoan khoái hơn nhiều, đa phần hoàn thành giúp quan gia viếng thăm bách tính qua lúc chén qua chén lại.
Còn về phần đồng ruộng, chắc là có người đi đấy, dù sao Thiết Tâm Nguyên không thấy, nơi y thường ghé thăm là hiệu bánh Thất ca và Xảo trang ngoài thành.
Không giống đám Lý Phồn Minh tích cực ghé thăm Oa nữ ở thanh lâu.
Vị lão huynh này thề không để bất kỳ Oa nữ nào phải tay trắng trở về, Thiết Tâm Nguyên cho rằng không bao lâu nữa, con cháu Lý Phồn Minh rất có khả năng thành gia chủ nhà phú quý ở nước Oa.
Hôm nay Thiết Tâm Nguyên phải tới Thái học sớm, không đi không được, vì hôm nay có hoạt động tập thể, y cũng rất muốn xem loại hành vi giống giảng bài trên xe bus, rốt cuộc có ý nghĩa ở cuộc sống thực không?
Lần này mục tiêu cần đối phó là Thái thường tự khanh Bành Đỗ.
Kẻ này dám đổi bánh bao nhân thịt trong Thái học thành bánh hấp không nhân, đúng là thứ đại nghịch bất đạo.
Đại Tống hậu đãi sĩ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bánh bao nhân thịt càng được tiên đế và bệ hạ tán thưởng, một tên thái thường tự khanh bé xíu dám nói Thái học sinh lãng phí vô độ, đúng là muốn chết.
Còn nói cái gì mà Thái học sinh thường có nhiều bánh bao nhân thịt tới ăn không hết, để ngoài cửa sổ sinh ra ruồi muỗi giòi bọ, thân là Thái học sinh lại không biết ngũ cốc trân quý, không biết mỗi hạt cơm đều quý giá, không biết ...
Thiết Tâm Nguyên thấy toàn là lời vu khống bậy bạ, mình ăn không hết thì cho Bao Tử, chẳng đủ ăn. Bao Tử còn trách y vì sao không cho thêm nhiều chút, ai dám để ở cửa sổ cho sinh giòi?
Mỗi người buổi trưa chỉ có sáu cái bánh bao to bằng nắm đấm, ăn không hết chẳng lẽ không cho mang về nhà.
Thái thường tự quản tế tự tổ tông và thiên địa, chứ không phải là quan tâm Thái học sinh ăn gì.
Làm thế chẳng những học cung khó xử, càng khiến quản sự béo ở nội phụ chuyên lo chuyện ăn uống của Thái học sinh cũng mất mặt, Thái học sinh không lãng phí một chút thì làm sao hắn béo được như thế.
Thái học sinh nhìn thấu được bản chất sự việc không nhiều, hoặc là bọn họ không muốn hiểu, đơn thuần phẫn nộ vì bánh bao thịt đổi thành bánh chay.
Ta ăn hay không là chuyện của ta, ngươi lấy đi mất là không đúng rồi, không nhẫn nhịn được nữa, hôm nay Thái học sinh chuẩn bị cùng tới cổng hoàng cung đợi Bành Đỗ.
Thiết gia ở ngay bên hoàng thành, cho nên Thiết Tâm Nguyên không cần tới học cung hội họp với các vị học trưởng, chỉ cần đợi ở bên Ngự nhai là được.
Vốn cứ tưởng người tham gia vào loại việc có hậu quả này không thể nhiều, ai ngờ tới chưa tới khi tan triều, ngoài cửa cung tụ tập hơn ba trăm Thái học sinh.
Thế này coi như dốc trọn ổ rồi, ngay cả Lý Phồn Minh huynh chưa bao giờ dậy trước buổi trưa cũng vừa ngáp vừa tới, hắn là học huynh lớn tuổi nhất ở Thái học.
Vị học huynh này nói ra là người quen đấy, hắn chính là người bóc trần mánh khóe làm ăn của hiệu bánh canh Thất gia, dẫn tới việc Thiết Tâm Nguyên bày bàn cờ ở Thái học kiếm tiền, những vị học huynh cùng khóa với hắn đều đã chấp chính một phương, hắn lại vẫn tiêu diêu trong Thái học.
Hôm nay cớ tới trước cổng hoàng cung là quan chính, nói cách khác là những quan viên tương lai tới xem phong thái của tiền bối.
Còn cho rằng đám Thái học sinh sẽ phân nộ xông tới, túm cổ áo tể tướng Trần Chấp Trung chất vấn ông ta vì sao cắt bớt lương thảo của Thái học sinh.
Ai ngờ mọi người dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn, hại Thiết Tâm Nguyên vội vàng chuyển từ trừng mắt phẫn nộ sang tán thưởng từ đáy lòng, thay đổi đột ngột vậy mà mặt không bị liệt, toàn nhờ công một năm qua rèn luyện ở Thái học.
Trần Chấp Trung mà không mặc quan phục thì đúng là dáng vẻ tiêu chuẩn lão bá tốt bụng nhà bên, hiền hòa nhìn Thái học sinh ở đó:” Đạo làm quan ở tâm chứ không phải ở bề ngoài, quan uy nằm ở liêm chính, cần kiệm chứ không phải là áo bào, các ngươi nhớ chưa?”
Lý Phồn Minh dẫn đám học đệ cúi người thật sâu, đồng thanh:” Học sinh nhớ rồi.”
“ Ừ, nếu đã tới thì quan chính cho rõ, không được ồn ào.” Chỉ bảo một hồi xong Trần Chấp Trung mang nụ cười hài lòng rời đi:
Thế là Thiết Tâm Nguyên không rõ đám người mình chạy tới đây làm cái gì?
Chẳng phải hẹn nhau tới đòi lại công bằng à, chẳng phải nói Thái học không có bánh bao thì sao còn gọi là Thái học nữa à? Chỉ biết dùng mắt nhìn, không nói một câu thì tác dụng cái rắm.
“ Bành Đỗ ra rồi, mọi người chuẩn bị, cái tên mặt quan bào đỏ như cua chín, đi cũng như cua kia chính là Bành Đỗ, mọi người ngàn vạn lần đừng nhầm người.”
Lý Phồn Minh đứng ở hàng đầu đánh miệng nói nhỏ, thế là đội ngũ im phăng phắc.
Thiết Tâm Nguyên trừng mắt tới sắp toét ra rồi, đêm qua còn hồi hộp nghĩ ra thật nhiều cách Thái học sinh hỏi tội Bành Đỗ, thậm chí tưởng tượng cả cánh đổ máu tại chỗ, chuẩn bị đặc thù.
Ai ngờ phương thức kháng nghị của mọi người là trừng mắt.
Rồi trừng mắt thật to.
Không biết Bành Đỗ có cảm thấy uy hiếp không chứ Thiết Tâm Nguyên thấy đau mắt lắm.
(*) Chuyện người Oa đi "mượn giống" này thực sự có ghi chép nhiều trong sử sách TQ, cơ mà những thứ TQ viết về Nhật cũng như Nhật viết về TQ đọc rồi ờ một cái thôi.