Chương 018: Bắt thiên tử lệnh chư hầu.
Thanh Hòe trang là tòa viện lạc lớn nhất trong Vương phủ, vì Tam cữu công là gia chủ, cho nên viện lạc này thành nơi ở của ông. Vì biểu thị sự tôn kính với đại ca và nhị ca, Tam cữu công sửa tòa viện tử này thành giống nông trang.
Vừa đi qua cổng vòm là ruộng lúa không lớn, ếch kêu ộp oạp, rất là thú vị, nơi này địa thế thấp, nên đào kênh dẫn nước từ ao chảy qua, con kênh uốn lượn quanh viện lạc, vừa là nguồn nước tưới cho hoa màu, cũng là nơi thưởng thức cái nhã thú khúc thủy lưu thương. (*)
Bên cạnh một căn nhà tranh, hai ông lão áo vái ngồi bày cờ, khung cảnh làm người ta tưởng lạc bước tới nông thôn.
Thiết Tâm Nguyên im lặng đi tới, đứng sau lưng Tam cữu công xem ông và Các Uyên tiên sinh đánh cờ, kỳ thuật của cả hai không phải cao minh, nhưng say mê món này, phàm lúc nào rảnh rỗi là chơi vài ván.
“ Tiểu tử, hôm nay ngươi lại muốn biết cái gì, nói trước, chuyện nội bộ triều đường, lão phu không nói đâu.”
Thiết Tâm Nguyên cung kính rót trà cho hai người:” Tiểu tử chỉ muốn hỏi quan hệ giữa nước Oa và Đại Tống ta thôi.”
Các Nguyên tiên sinh cau mày:” Tiểu quốc bé xíu, năm gần đây thường tuế cống, nhiều ngân thiết, không đáng nói tới.”
Vương Tố bỏ cờ xuống trầm tư một lúc:” Từ thời Đường tới nay, nước Oa và Trung Nguyên qua lại rất nhiều, người Oa chăm học, lễ nghĩa trung thành, ở đại gia môn hạ chấp lễ hạ nhân, tuy bị nhiều sỉ nhục, nhưng không đổi lòng hướng học, đáng thương, cũng đáng tán thưởng.”
Thiết Tâm Nguyên chắp tay:” Không biết hai vị lão tổ có biết tình hình gần đây của nước Oa không?”
Các Uyên tiên sinh vuốt râu:” Lão phu chỉ biết hiện nước Oa ngoại thích nằm triều chính, các nơi phân tranh, còn lại không biết.”
Vương Tố cười:” Ngoại thích đó là Đằng Nguyên thị, làm xằng làm bậy, hai hậu cùng tồn tại, không khác gì Tào A Man thời hán mạt. Đông cung lập phi, thiên hoàng nhỏ tuổi thường ở nhà hắn, từ nhiếp chính, quan bạch, thái chính, tới tả hữu đại thần đều do nhà Đằng Nguyên thị độc chiếm. Theo lão phu thấy, Đằng Nguyên thị đã bắt thiên tử lệnh chư hầu, như thế hoàng quyền nước Oa thay đổi là ngay trước mắt thôi.”
Thiết Tâm Nguyên kể chuyện xảy ra hôm nay ở Tôn Dương chính điếm:
“ ...Vị nữ chủ sự ở đó tên là Đằng Nguyên Nhất Vị Hương, tôn nhi muốn hỏi, họ Đằng Nguyên ở nước Oa có phổ biến không. Giống như nước ta, bách tính có rất nhiều người họ Triệu, nhưng không phải hoàng tộc vậy.”
Vương Tố vươn tay vỗ đầu y:” Toàn nghĩ ra vấn đề cổ quái, theo lão phu biết ở nước Oa không phải ai cũng có thể tự xưng họ Đằng Nguyên. Bọn họ có tứ đại gia tộc là họ Bình Thị (Taira), Nguyên Thị (Minamoto), Đằng Nguyên thị (Fujikawa) và Quất Thị (Tachibana).”
“ Hai nhà Bình, Nguyên thực tế là tông tộc Thiên Hoàng phân gia, như Thanh Hà Nguyên Thị nổi danh chính là thứ tử của Thanh Hà Thiên Hoàng. Đằng Nguyên thị khởi nguồn từ họ Đằng Nguyên do Thiên Hoàng ban cho, còn về Quất Thị thì lão phu không biết.”
Thiết Tâm Nguyên tiếp tục hỏi:” Như vậy nữ tử tên Đằng Nguyên Nhất Vị Hương là quý nữ của Đằng Nguyên thị?”
Vương Tố không nói nữa, ông chấp chưởng chuyện nghi lễ khách khứa của Hồng Lư tự, nhân vật trọng yếu của nước Oa tới mà không báo cho Hồng Lư Tự, đây không phải là chuyện nhỏ có thể bỏ qua.
Có thể nói là Hồng Lư tự thất chức, cũng là Vương Tố thất chức.
Các Uyên tiên sinh phẩy tay:” Hỏi xong điều muốn hỏi thì đi làm việc của mình đi, chuyện của cữu công ngươi chưa cần ngươi lo.”
Lão đầu đã hạ lệnh trục khách, Thiết Tâm Nguyên dù được sủng ái hơn nữa cũng không thể ở lại, giúp hai lão đầu rót đầy chén trà rồi rời Thanh Hòe trang.
Y vừa mới đi, khuôn mặt ủ ê đăm chiêu của Vương Tô liền biến thành đắc ý, thong thả nhấp ngụm trà.
“ Tiểu tử này đã biết lo lắng cho Tam Hòe đường, chứng tỏ mấy năm qua ông giáo hóa hữu hiệu.”
Vương Tô cười khà khà:” Cho dù một cục đá ủ trong lòng bảy năm thì cũng phải ấm chứ.”
“ Tiểu tử này quá lo rồi, Đại Tống ta nay vạn quốc triều bái, trong nước có vương tử, quý nữ các nước quyến luyến không đi là chuyện thường, dù có âm mưu quỷ kế thì làm gì được trong cương vực Đại Tống?”
“ Dù sao cũng là tâm ý của con trẻ, chớ làm nguội lạnh, sáng mai lão phu tấu lên chuyện này.” Vương Tố hào hứng lấy hũ cờ, đẩy quân đen cho Các Uyên tiên sinh, nói:” Ván trước lão phu thua, lại nào lại nào ...”
Khánh ca nhi đứng ở bên cổng vòm chờ đợi, thấy Thiết Tâm Nguyên đi ra, giơ hạt lưu ly châu lên:” Nguyên ca thực sự cho đệ sao?”
“ Không phải ta cho rồi mà còn hỏi?” Thiết Tâm Nguyên trừng mắt:
Khánh ca nhi mếu máo:” Lần trước Kỳ Lân Nhi lấy đồ của huynh, huynh đánh thật thảm.”
“ Lần trước Kỳ Lân Nhi lấy bữa trưa của ta, có biết bữa trưa dùng làm gì không?”
“ Ăn!”
- Đúng, nó lấy thức ăn của ta ném cho chó, ngươi thấy có đáng đánh không?
Khánh ca nhi lắc đầu:” Đánh, Đường Đường thường ăn vụng của huynh, nhưng huynh chưa bao giờ đánh tỷ ấy.”
“ Đúng rồi, thức ăn là để người ăn, không phải cho chó, càng không thể nói thịt lợn để chó ăn, mẹ ta bán thịt lợn nuôi ta lớn, không đánh nó thì đánh ai?”
Khánh ca nhi gật đầu:” Ai chửi mẹ đệ, đệ cũng đánh.”
“ Đánh cho cha mẹ nó cũng không nhận ra được luôn.”
Khánh ca nhi nhét ngay viên lưu ly vào lòng, chạy đi khoe với đám bạn nhỏ.
Thiết Tâm Nguyên kiếm chỗ râm mát ngồi đọc sách, tới khi trời tối mới về nhà.
Hồ ly không được hoạt bát lắm, mùa xuân mới thay lông mới mà giờ đã bắt đầu rụng, đoán chừng nó bị bệnh, cứ nằm bẹp trong ổ không ra, mẹ đang đút thịt cho hồ ly, nó có vẻ khẩu vị không tốt, nhai vài cái rồi lại nằm bẹp.
“ Hồ ly có phải bị bệnh nặng rồi không?” Vương Nhu Hoa đặt bát thịt bên mép hồ ly, đứng dậy lo lắng hỏi:
Thiết Tâm Nguyên ngồi xuống hết vạch mồm lại kiểm tra móng nó, lắc đầu:” Răng vẫn chắc, móng vẫn sắc, chắc là trong thành nóng quá, mai còn đưa nó tới Xảo trang ở một thời gian, nói không chừng sẽ khỏe lại.”
“ Ừ, vậy cũng tốt.” Vương Nhu Hoa thở dài, sống với nhau mười mấy năm, hồ ly cũng như người thân trong nhà vậy:
(*) Khúc thủy lưu thương: Tập tục uống rượu của cổ đại, cũng là một phương thức làm tửu lệnh độc đáo. Bày tiệc bên suối hoặc kênh nhỏ, mặc rượu chảy xuôi theo dòng nước, mọi người nâng ly uống … hình như được coi là nguồn gốc tiệc băng chuyền.