Chương 017: Bí mật đen tối.
Cơm nước Tô Mi làm nhìn qua không tệ, Thiết Tâm Nguyên thử qua mới dám ăn, bàn cơm im phăng phắc, tuân thủ đúng quy củ cổ ăn không nói.
Thực ra là vì không khí quá áp lực, đôi mắt lớn linh xảo của Tô Mi luôn mang hai đốm lửa quét qua đệ đệ song sinh của mình. Tô Đồng, Tô Hà thì cúi mặt vào bát cơm, thà ăn cơm trắng chứ không muốn ngẩng đầu lên đối diện với tỷ tỷ.
Dương Hoài Ngọc nhàn nhã hơn nhiều, ăn miếng cơm uống ngụm rượu rất thoải mái, trừ không nói ra thì không có gì khác thường.
Ăn từng hạt từng hạt cơm, tới hạt thứ một trăm thì Tô Mi cuối cùng cũng bộc phát.
Đập rầm đũa xuống bàn, Tô Mi cầm thìa múc canh ném đi, trúng ngay đầu Tô Đồng, sắp rơi xuống đất thì Dương Hoài Ngọc ngồi bên khéo léo đón lấy, cho lại bát canh. Thấy Thiết Tâm Nguyên cũng ăn kha khá rồi, Dương Hoài Ngọc cầm bầu rượu kéo y ra hoa viên ngồi, chỗ này không ở lại được nữa.
“ Nói, hôm nay vì sao bị người ta treo lên cán cờ?”
Vừa mới ra cửa liền nghe thấy tiếng rống của Tô Mi.
“ Tô tỷ tỷ càng có tuổi tính khí lại càng nóng nảy là sao?” Thiết Tâm Nguyên rụt cổ làm vẻ sợ hãi:
Dương Hoài Ngọc đặt bầu rượu lên bàn đá:” Tương lai nếu đệ có hai tiểu cữu tử như thế thì đệ cũng nóng tính thôi, trên đường về gia tướng đã kể rồi, hai đứa bọn chúng kỳ thực bị người ta treo lên cột cờ là đáng, người Oa không làm gì sai hết.”
“ Hai tên đó gan chuột nhắt thì làm được chuyện gì to tát?”
“ Không lớn, nhìn trộm nữ tử tắm, bị người ta phát hiện không chạy còn xông vào phòng, sau đó bị một đám nữ tử bao vây đánh cho. Cuối cùng thì đệ thấy rồi ...”
Thiết Tâm Nguyên không biết mình có nên cười hay không nữa:” Chạy tới Tôn Dương chính điếm nhìn trộm nữ tử tắm, chúng to gan đấy.”
Dương Hoài Ngọc phất tay:” Có nguyên nhân cả, biết một kẻ tên Lý Vĩ không? Cũng ở Thái học.”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu đợi hắn kể tiếp.
“ Vì hắn có lai lịch lớn, nên Oa nữ kia, chính là nữ tử tên Đằng Nguyên Nhất Vị Hương đi ra chiêu đãi. Kết quả là Lý Vĩ bị mê muội người ta, móc hết tiền bạc trên người, cùng cả viên trân châu do bệ hạ thưởng ra, muốn cùng Oa nữ đó một đêm hoan du.”
“ Kết quả không được như mong muốn, Lý Vĩ tuyên bố ai có thể tác thành cho mình và Oa nữ sẽ đem trâu châu ra tặng. Thế là hai tên tiểu cữu tử của ta cho rằng chuyện này đơn giản, chỉ cần khiến Tôn Dương chính điếm không được an lành là sẽ ngoan ngoãn đầu hàng ...”
Thiết Tâm Nguyên há hốc mồm:” Làm sao Tô gia sinh ra loại ngu xuẩn như thế?”
Dương Hoài Ngọc rót cho Thiết Tâm Nguyên một chén rượu, cười khổ không thôi:” Đệ nghĩ môn phong nghiêm khắc của Tô gia là dùng với tất cả mọi người à? Tô Việt khi còn nhỏ ăn cơm chỉ rơi một hạt cũng bị đánh đòn, Mi Nhi tính cách nam hài vậy mà bị ép học nữ công, đệ nhìn ngón tay nàng bây giờ, vết thương do học thêu hoa tới giờ vẫn còn.”
“ Còn hai đứa nó thì nhạc phụ nhạc mẫu ta phóng túng cho làm gì thì làm, chưa bao giờ ước thúc. Thực ra là cố ý đấy, gia sản của Tô gia sau này giao cho Tô Việt, hai đứa đệ đệ càng vô dụng, càng tránh được huynh đệ tương tàn.”
“ Lại còn có chuyện này?” Thiết Tâm Nguyên chợt thấy thương hại cho Tô Hà, Tô Đồng, khác gì bị chính cha mẹ mình hãm hại, đại gia tộc quả nhiên càng tìm hiểu càng lạnh sống lưng:
“ Nhà ta chẳng phải cũng thế sao, lúc ta vừa suy sụp là mẹ ta bồi dưỡng đệ đệ ta, không chút do dự , suýt nữa còn muốn Nhị đệ thay ta cưới Mi Nhi ...” Xem ra chuyện này chạm vào nỗi đau của Dương Hoài Ngọc, hắn tu liền một hơi hết cả bầu rượu.
“ Tỷ phu, cùng đệ tới Tôn Dương chính điếm đi, bà nương nước Oa đó hình như rất sợ huynh.” Tô Đồng không biết từ đâu chui ra van vỉ:
“ Xéo!”
Tô Mi như sư tử nổi giận, xách váy xông tới, Tô Đồng ôm đầu chạy luôn, đuổi theo vài bước, thấy không đuổi được, nàng ngồi xuống bãi cỏ, đập mặt đất khóc tức tưởi.
Trượng phu lần này về kinh thuật chức, binh bộ đánh giá thượng thượng đẳng, nếu không có gì bất ngờ, tiến cấp võ chực bậc mười ba là chuyện nước chảy thành sông, giờ xảy ra chuyện như thế, quan gia không giáng tội là may, chức tả võ đại phu không cần nghĩ tới.
Dương Hoài Ngọc chạy tới đỡ lão bà lên:” Bảy năm qua ta thăng từ cửu phẩm tới chính thất phẩm là hiếm có rồi, chức tả vũ đại phu tòng lục phẩm không cần cũng được. Ta còn không muốn rời Tháp thành ấy chứ.”
Thiết Tâm Nguyên cũng đi tới bên Tô Mi:” Tô tỷ tỷ, nếu tỷ đã không quản giáo được chúng thì giao cho ta đi, tỷ biết Xảo Nhi đấy, hắn rất giỏi dạy dỗ những đứa không nghe lời.”
Tô Mi lau nước mắt:” Nhưng mà bọn chúng chạy mất rồi.”
Thiết Tâm Nguyên thoải mái nói:” Yên tâm, chỉ cần chúng ở Đông Kinh thì Xảo Nhi nhất định sẽ tìm được, nhưng chỗ bá mẫu cần tỷ giải thích một chút.”
Tô Mi hậm hực nói:” Mẹ ta lúc này không dám nhìn mặt ta mới đúng.”
“ Thế thì tốt, Dương đại ca hiếm khi về nhà, ta không ở lại cản trở hai người phu thê ân ái nữa ...” Thiết Tâm Nguyên chắp tay từ biệt, rời Dương gia tới thẳng Tam Hòe đường.
Lão đầu gác cửa cung kính đón biểu thiếu gia vào, sau đó tiếp tục ngồi trông cửa, không cần thông báo.
Đình viện Vương gia trồng rất nhiều hoe, lúc này là mùa hoa rụng, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua đã mang theo muôn vàn cánh hoa tàn.
Thiết Tâm Nguyên tiêu sái đi qua hành lang dài trong cơn mưa cánh hoa, cảm thấy chưa đã chạy lại phẩy quạt đi lần nữa.
“ Khánh ca nhi, thấy ta còn nấp cái gì?”
Đằng sau một cây hòe thập thò một cái đầu tròn, Khánh ca nhi năm nay mười một tuổi giật mình, ấp úng nói:” Không phải, là sợ làm hỏng tâm cảnh của ca ca sao?”
“ Ra là thế, Tam gia đâu rồi?” Thiết Tâm Nguyên vươn tay kẹp đầu nói:
Khánh ca nhi bị kẹp toát mồ hôi, chỉ cổng vòm phía bắc:” Tam gia gia đang cùng Các Uyên gia gia uống trà ở Thanh Hòe trang, Nguyên ca, đệ không trốn huynh, thật đấy.”
Thiết Tâm Nguyên móc từ trong lòng ra một quả cầu lưu ly:” Sau này thấy ta không cần chạy, ta lại không ăn thịt người.”
Khánh ca nhi sắp khóc tới nơi, nó tất nhiên biết Nguyên ca không ăn thịt người, nhưng biết đánh người, còn đánh rất đau.
Thiết Tâm Nguyên buông cái thằng bé vô vị ra, vỗ đầu nó rồi đi qua cổng vòm.