Chương 025: Giết chóc bất ngờ.
Một quan viên khô gầy tuổi chừng trên năm mười mặc lục bào bước tới, khuôn mặt nghiêm trang khắc khổ, nhìn mũ của người này có tua vàng nhạt nói lên ông ta tới từ Đề hình ti.
Ông ta phất tay, trên chóp mái không có ánh sáng rải xuống nữa, nhìn xuyên qua ô nhỏ, thậm chí còn nhìn thấy bầu trời sao lấm chấm.
“ Không phải ta làm.” Kẻ này vừa tới đã biết thân phận của mình, chẳng biết có chuẩn bị trước hay không, Thiết Tâm Nguyên tới gian ngăn cách lấy y phục mặc vào, kéo dài thời gian suy tính cách ứng phó, trịnh trọng nói:
“ Đám tặc tù giết người nào cũng nói như thế.” Quan viên lục y giọng nhạt nhẽo:
“ Ông không phải quan viên chính đồ phải không?”
“ Phải thì sao, không phải thì sao?”
“ Nếu ông là quan viên chính đồ sẽ không gọi ta là tặc tù, chỉ có quan viên dựa vào công lao từng bước đi lên mới tỏ thái độ căm ghét sĩ tử từ xương tủy đến thế, ông đại khái là ngay cả thượng quan của mình cũng khinh thường, đúng không?” Thiết Tâm Nguyên nghiêng đầu cho Phúc Nhi giúp mình dùng khăn khô lau tóc, bình thản nói:
“ Mồm mép sắc bén lắm, lão phu không tin ngươi tới Đề hình ti vẫn có thể khua môi múa mép.”
Quan viên lục bào rõ ràng tức giận, Xảo Nhi khẽ giật áo Thiết Tâm Nguyên bảo y đừng chọc giận lão già đó.
“ Chết vài người sắc mục còn chưa phiền tới Đề hình ti bọn ta ra tay, nhưng trong số người chết có hoàng thân quốc thích, ngươi nghĩ bản quân cần khách sáo với ngươi sao?”
Ở Đông Kinh, dù người Đại Thực, Tây Vực, người sắc mục phân tranh không ngừng, quản phủ không quản, nhưng không bao giờ dám kéo người Tống vào, nếu không quan phủ sẽ nhảy vào ngay.
Hiện giờ người Tống chết, lại còn là hoàng thân, Thiết Tâm Nguyên không khỏi giật mình, phiền toái này lớn rồi.
Chẳng lẽ hoàng thân kia là Lý Vĩ?
Thiết Tâm Nguyên chà mạnh mặt:” Thi thể ở đâu, ta xem được không?”
“ Ngươi dám nhìn thi thể tan nát sao?”
“ May mắn thoát khỏi kiếp nạn, tất nhiên phải xem để biết mình may mắn cỡ nào, mời đề hình giúp cho, ta muốn tìm chứng cứ không phải mình làm, rửa sạch hiềm nghi còn về ép dầu.”
Quan viên lục bào vỗ tay, không ngờ xung quanh xuất hiện mười mấy sai dịch, khoa trương nhất là hai phụ nhân to béo đầu buộc vảo bố, hông thắt dây lưng da, tay cầm chùy sắt.
Thiết Tâm Nguyên nổi giận:” Vừa rồi ta tắm rửa cũng có cả hai tiện phụ này sao?”
Quan viên lục bào lần đầu tiên chắp tay:” Ngươi quá thanh tú, người sắc mục không nhận ra được là nam hay nữ, vì thế tìm nữ lao tử cũng là đề phòng thôi. Yên tâm bản quan dặn chúng không được nói bừa, nếu không đánh chết.”
Thiết Tâm Nguyên trừng mắt nhìn hai nữ lão tử mặt mày hung tợn đó:” Thả họ ra đi, giữ mình ta là được.”
“ Nơi này có ba thi thể nam, ai nấy đều phì nhiêu tráng kiện, vậy mà bị dao nhọn cắt cổ chết, bản quan không tin Thái học sinh văn nhược có thân thủ này. Ngược lại Xảo đại quan nhân của Xảo trang thì có, ba năm trước trận chiến trên Trường Tùng kiều, Xảo đại quan nhân dùng một một cái gậy đánh hơn mười tên lưu manh không đường trốn chạy, cuối cùng quỳ dưới đất xin tha, uy phong, rất uy phong.” Quan viên lục bào vỗ tay bôm bốp:
Xảo Nhi cười dài:” Thế thì mỗ ở lại, để các đệ đệ ta đi.”
Quan viên lục bào lắc đầu:” Án chưa phá, các ngươi đều không được đi, Thiết công tử, ngươi muốn xem thi thể phải không đừng nôn ra đó.”
Thiết Tâm Nguyên lấy khăn tay bịt lên mũi, đi theo quan viên lục bào.
Tới thiên tỉnh, ngoài trời quả nhiên đã tối om, nhưng bảy tám đèn lồng thêm vào mười mấy đống lửa, chiếu sáng như bản ngày, lúc mình tắm thấy ánh mặt trời, hẳn là do đèn lồng chiếu vào.
Tiếp tục đi tới hoa sảnh, nơi này bốn thi thể nằm ngổn ngang, nhìn mặt đều là người Tống.
Quan viên lục bào cho tay vào ống tay áo:” Nhìn đi, đao pháp cực kỳ ác liệt, một đao giết người, chỉ không hiểu tặc tù vì sao sau khi họ chết rồi lại còn cắt thêm năm đao, lòi cả gan thận.”
Thiết Tâm Nguyên nhìn lướt qua thi thể, hỏi:” Những người này có liên quan tới Tôn Dương chính điếm không?”
“ Ha ha ha, Thiết công tử cũng biết vài việc đấy, Đặng bát đúng là chết như vậy, vụ án do Tôn Trạch này tiếp nhận, tới giờ chưa phát được, bên trên có thái độ không vui rồi.”
“ Nếu thế ông đi phá án đi, kéo mấy thiếu niên vất vả cả đêm ham ngủ vào làm gì?”
Tôn Trạch lắc đầu:” Vụ án Đặng bát không có manh mối gì, chỉ có mỗi một cỗ thi thể, hắn lại kẻ thù khắp thiên hạ, ai mà phá án được? Lần này thì khác, ngoài người chết lão phu phát hiện ra tám người sống, nên phong tỏa, đợi các ngươi tỉnh dậy phản ứng ra sao?”
“ Kết quả ngoài dự liệu, có một kẻ tỉnh dậy còn thong thả đi tắm, đứng xem bình luận xác chết, ngươi bảo bản quan phải nghĩ làm sao? Không một kẻ nào hoảng loạn như người bình thường, tên béo còn vén quần xem hạ thể của cái xác, so đồ to bé, quá hoang đường.”
“ Đám người các ngươi rốt cuộc làm cái gì?”
Té ra là vì thế mà người ta nghi ngờ, đám Phúc Nhi thì khỏi nói rồi, từ bé đã trải qua không ít chuyện, quả thực có hơi vô cảm, Thiết Tâm Nguyên mở miệng:” Ta là Thái học ...”
“ Câm mồm.” Tôn Trạch rống lên chỉ xung quanh:” Bốn phía là thi thể mà mặt không đổi sắc, không phải là người lương thiện.”
“ Bọn chúng là đám ngốc.”
“ Câm mồm, nếu ngươi còn dám qua loa với bản quan, ngươi là sĩ tử, lão phu không làm gì được, chẳng lẽ lão phu lại không làm gì được đám tiểu lưu manh sao, dưới côn trượng, ta hỏi gì chẳng ra, mau khai rõ tránh tương lai hối hận.”
Phiền thật, Thiết Tâm Nguyên tuy tỏ ra trấn tĩnh, nhưng đầu óc vẫn vận chuyển liên hồi, lão già này nói trừ tám người mình thì chết hết, chứng tỏ vẫn còn, gạt rèm gian phòng bên cạnh, ngạc nhiên thốt lên:” Người Khiết Đan?”
“ Phó sứ Thôi Yến nước Liêu, thân trúng ba đao, bốn Hồ cơ, đều bị bẻ cổ.”
Thiết Tâm Nguyên gật gù:” Chẳng trách ông nổi điên, giờ ta cũng cảm thấy đám người bọn ta hiềm nghi lớn.”
Thôi Trạch vén rèm chỉ gian phòng trong cùng:” Lý Vĩ, chất nhi của mẹ đẻ bệ hạ, trúng một đao , cắt mắt đâm vào não ..”
Thiết Tâm Nguyên không nghe ông ta lải nhải, cúi xuống xác nhận đúng là Lý Vĩ, thở dài:” Tên phiền toái này cuối cùng cũng chết.”