Chương 026: Một mình đối diện.
Tôn Trạch ở bên cạnh nghe Thiết Tâm Nguyên lẩm bẩm lập tức lỗ tai dựng lên như thỏ, chỉ Lý Vĩ:” Ngươi và hắn có thù à?”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Không, nhưng mà suốt ngày nhìn thấy một tên đọc úc úc hồ văn tai thành đô đô bình trượng ngã ở Thái học có chút phiền.
“ Tiên sinh của ta đọc sai câu này, ta cũng đọc thành đô đô bình trượng ngã, còn có thứ ghê hơn ngươi muốn nghe không?”
Thiết Tâm Nguyên cung kính chắp tay:” Lệnh sư cao thọ?”
“ Tám mươi ba, tháng tư này thọ tiên sinh, ta vừa tặng một con dê, trong núi sâu có một vị tiên sinh biết chữ dạy học sinh đã không dễ rồi, còn dám yêu cầu người cao diệu như tiên sinh Thái học. Tiểu tử, cho ngươi biết, ai cũng biết rằng tiên sinh dạy sai lời thánh nhân, nhưng vì có tiên sinh mà trong núi có thêm nhiều người biết chữ, cho dù là tiều phu chặt củi cũng có thể đọc vài ba câu Thi kinh, ngay cả bệ hạ cũng tán thưởng, ngươi dám xem thường họ sao?”
Lão già này mang kiểu tâm lý giống thù người giàu, lão ta thù ghét người được ăn học chính thống, Thiết Tâm Nguyên không muốn tranh cãi:” Ta đang nói hắn, ông đừng bóp méo lời ta, ta không gánh nổi tội đâu.”
Tôn Trạch hừ một tiếng:” Lý gia phú quý được vài năm, giờ mất hết ở đây rồi, hừ hừ, hắn đã tới Áo miếu thì cái mạng nhỏ này sớm muộn cũng bỏ lại ở chỗ này, bị người ta cho một dao, đỡ tốn công.”
Thiết Tâm Nguyên nghiêm túc nói:” Ông đã hiểu như vậy thì cũng biết không phải huynh đệ ta giết, không cho họ về nhà là ý gì? Nếu vì không phá nổi án mà kiếm dê thế tội thì huynh đệ ta không thích hợp đâu.”
Tôn Trạch đá Lý Vĩ sang một bên, cúi xuống giúp nữ tử sắc mục lòa lồ che lại y phục, đứng dậy nói:” Bản quan muốn biết vì sao gian tặc không giết các ngươi, đây là manh mối duy nhất bản quan tìm được.”
“ Có lẽ là bọn ta đều ngủ say không biết gì, cho nên bọn chúng hạ thủ lưu tình?” Vân Sơ nhún vai:
Tôn Trạch thở dài: “ Có hai đứa bé còn nằm nôi cũng bị giết chết, loại cùng hung cực ác như thế chỉ vì các ngươi ngủ mà bỏ qua? Trừ khi các ngươi và chúng có quan hệ không rõ ràng, nên người ta bỏ qua. Nói đi, rốt cuộc là quan hệ gì, nói rõ cho các ngươi về nhà, nếu không côn trượng hầu hạ.”
Lời này chỉ dọa trẻ con, Thiết Tâm Nguyên cười nhạt:” Trước tiên ông phải tìm sơn trưởng của Thái học, cũng chính là đại cữu công của ta, tước đoạt học tích của ta, sau đó tới lại bộ trừ bỏ tự cách xét duyệt của ta, sau đó mới bắt được ta.”
“ Hừ, vậy thì ...”
Thiết Tâm Nguyên cắt ngang:” Khỏi nghĩ tới họ, đám Lý Xảo đều có phân công ở Tương tác giám, muốn bắt họ phải đợi đại tượng Tương tác giám giám lên tiếng. Tằng Công Lượng nổi tiếng là người bao che vô lý, nếu ông bắt tượng sư chuyên nghiên cứu khứ giáp của họ đi, ông nghĩ người ta đồng ý không?”
“ Bởi có chỗ dựa mà ngươi nghênh ngang tắm rửa sao?” Tôn Trạch căm ghét ra mặt:
Thiết Tâm Nguyên mặt tối sầm:” Nếu ta không tỏ ra vô tư thản nhiên thì sao ông cho rằng ta không giết người được? Nếu mình lão tử ở đây, ta đã chửi các ngươi một trận xông ra ngoài, xem các ngươi làm gì được, chẳng qua vì huynh đệ ta ở đây mới khách khí với các ngươi nãy giờ, có bản lĩnh thì đi bắt hung thủ đi, đừng vì sự vô dụng của mình mà trút giận lên người khác, xem sau này ông dám nhìn mặt lão tiên sinh của mình nữa?”
Tôn Trạch mặt biến đổi liên hồi, mắt nhìn Thiết Tâm Nguyên gườm gườm, một lúc sau nén giận vỗ tay, tụ tập nha dịch, nữ lao đầu tới thiên tỉnh, lệnh:” Việc của chúng ta đã xong, nơi này giao lại cho Khai Phong phủ, đi.”
Nói xong kéo nhau đi luôn.
Đám Thiết Tâm Nguyên định đi về, nhưng bị đám người cầm thủy hỏa côn ngăn lại.
Tôn Trạch vừa đi vửa ngửa mặt cười:” Ngươi đoán xem Bao phủ tôn liệu có để ý thân phận Thái học sinh của ngươi không, có để ý tới sự ngăn cản của Tằng Công Lượng không?”
Thiết Tâm Nguyên biết rõ câu trả lời, quay trở lại thiên tỉnh.
Đám Phúc Nhi lúc này cũng biết sợ rồi, nhìn hai vị đại ca chờ đợi, Xảo Nhi quan sát xung quanh, chỉ suối phun nói nhỏ:” Nếu chặn nước, hẳn có thể chui qua đường ống.”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu:” Vậy thì nhanh lên, không thể để rơi vào tay Bao Chửng, ta và người này từ nhỏ đã không hợp, rơi vào tay ông ta thì nguy mất.”
Xảo Nhi như con khỉ leo lên nóc nhà, dùng một tấm ván gỗ chặn ống nước, nước ở bên ngoài vẫn không ngừng đổ vào ao nước, sau khi đầy ao, như thác nước đổ từ nóc nhà xuống.
Suối phun ở thiên tỉnh tức thì ngừng lại, Linh Nhi và Phúc Nhi hợp tức vặn đầu thú ra, một cái lỗ đen xì xì xuất hiện trước mắt mọi người.
Xảo Nhi ghé tai vào trong nghe ngóng động tĩnh, sau đó nhổ một sợi tóc, khi sợi tóc khẽ lay động, hắn ngay lập tức chui vào ống, một lúc sau nói vọng ra:” Vào đi, đường ra cách cống ngầm khoảng ba bốn chục bước.”
Thiết Tâm Nguyên chỉ huy đám Linh Nhi, Phúc Nhi chui vào, sau đó dùng toàn lực xoay đầu thú vào chỗ cũ, bất chấp tiếng quát tháo của Xảo Nhi.
Tất cả cùng đi là không thực tế, không bắt được kẻ cầm đầu, Bao Chửng sẽ không chịu dừng lại, mình ở lại chịu tội thì đám Xảo Nhi mới bình an vô sự.
Leo lên tháo tấm ván gỗ ra, để nước lại đổ vào ống, suối phun lần nữa khoan khoái phụ nước lên, chặn luôn đường Xảo Nhi quay lại.
Xong xuôi mọi việc, Thiết Tâm Nguyên chắp tay đi quanh thiên tỉnh, có lẽ vì chết quá nhiều người, thiên tỉnh không ngừng xuất hiện những trận gió lốc nhỏ, gió lốc cuốn màn che, rồi thình lình buông xuống, tạo ra những tiếng động khiến người ta rợn sống lưng.
Khuôn mặt thê thảm của Lý Vĩ như đang nhìn chằm chằm Thiết Tâm Nguyên, nhãn cầu lòi cả ra ngoài, bị gió thổi đung đưa như có lời muốn nói.
Lúc hắn còn sống, Thiết Tâm Nguyên coi thường, thành ma rồi càng chẳng sợ, xé một đoạn màn phủ lên đầu cho khỏi nhìn mình.
Đại môn vẫn đóng chặt.
Đám người Khai Phong phủ đang muốn dọa mình, khiến tinh thần mình sụp đổ, thẩm án cho dễ đây mà.
Ban ngày đã ngủ đẫy giấc rồi, tinh thần Thiết Tâm Nguyên rất kiện vượng, thong thả kiểm tra từng cỗ thi thể, sau đó tìm giấy bút, treo cái đèn mà Tôn Trạch để lại, miêu tả mỗi thi thể mình thấy.
Viết xong thấy cửa vẫn chưa mở, lại mài mực viết lại tỉ mỉ việc làm của mình từ hôm qua, đợi Bao Chửng tới giao cho ông ta.