Chương 028: Thiết diện vô tư. (1)
Mười sáu sai dịch áp giải sáu chiếc xe đi vào Trúc can thị, đi đầu là quan viên áo lục, hắn hiện giờ vẫn vắt óc nghĩ lại rốt cuộc mình sơ suất chỗ nào để mấy tên tiểu tử trốn thoát.
Áo miếu tà nhai phát sinh vụ hung án vô cùng nghiêm trọng, mặc dù bị quan phủ giấu kín như bưng, nhưng với người ăn cơm công môn mà nói, chẳng gì giấu được.
Những người khác chết cũng thôi đi, đám phóng đãng tới Áo miếu tà nhai tầm hoan tác lạc, tranh giành nữ nhân đánh nhau mà chết, lý do này đủ đối phó. Nhưng cái tên Lý Vĩ kia là thứ phiền toái cực lớn, Lý gia chẳng phải hào môn đại hộ, nhưng là thân quyến được quan gia coi trọng.
Năm xưa vụ án dùng ly miêu đổi thái tử gây xôn xao, bọn họ có ai không biết, sau khi thái hậu Lưu Nga qua đời, quan gia kiên trì muốn lập mẹ đẻ Lý phi làm thái hậu, bị đại thần trong triều cực lực ngăn cản, chuyện này quan gia vẫn luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy mình còn có lỗi với mẹ đẻ.
Vì thế quan gia hậu đãi Lý gia, giờ Lý Vĩ chết, Lý gia tuyệt tự, qua gia nổi giận là cái chắc, mình trực ban gây sai sót, hậu quả khó lường.
Lòng đang tính toán làm sao thoát được rắc rối này thì thấy phía trước mấy hán tử mấy hán tử đang hò nhau đỡ một cái xà ngang lớn bị nghiêng hẳn sang bên, xem chừng không cứu được nữa. Cả đám la hét cảnh báo người khác rồi bỏ chạy, cái xà gỗ đổ rầm xuống đường, bụi mù mịt.
Người chạy tán loạn, va chạm vào những cán trúc lớn dựng bên đường thế là cán trúc nối nhau đổ, đám sai dịch hoảng hốt nhảy khỏi xe tìm chỗ tránh.
Tránh được cán trúc bên trái thì tới lượt bên phải đổ, rầm rập rầm rập, uy thế kinh người, quan viên lục y nổi giận quát tháo sai dịch mau di chuyển cán trúc, lòng máy động nhìn về phía sau, toàn thân tức thì lạnh toát, tên ma men ở cái xe cuối cùng biến mất rồi ...
Xảo Nhi vác Thiết Tâm Nguyên chạy hùng hục trong ngõ, mỗi khi tưởng chừng gặp phải ngõ cụt hết đường lại bất ngờ có cánh cửa mở ra, hắn chẳng cần quan tâm là nhà ai, cứ vậy lao qua.
Vòng qua bảy tám con phố cảm thấy an toàn rồi mởi đặt Thiết Tâm Nguyên xuống, thở như cá lên bờ.
“ Ngươi làm cái gì thế hả, không chịu suy nghĩ một chút, ái dà ...” Thiết Tâm Nguyên ôm đầu, mặt nhợt nhạt, gượng đứng dậy:
“ Ngươi không say à?”
“ Ọe ...” Thiết Tâm Nguyên vừa định trả lời thì lại nôn ọe, âm thanh làm người ta nhíu mày:
Xảo Nhi vội vàng đưa bình nước nơi bên cạnh, Thiết Tâm Nguyên nôn tới ra cả nước xanh, lảo đảo cầm bình nước xúc miệng, ôm cái đầu đau như búa bổ.
“ Ngươi không hiểu à, ta không thể đi được, ta mà trốn thì không phải hung thủ cũng thành hung thủ rồi, hải bộ văn thư mà ra thì coi như xong.” Thiết Tâm Nguyên mà không cực kỳ khó chịu thì đè tên này xuống đất đánh một trận, bao năm qua vẫn cái tính xốc nổi làm việc chẳng chịu suy nghĩ:” Giờ vác ta tới chỗ nào thoải mái gần đội xe đi qua, để ta ngủ một chút.”
Xảo Nhi bóp chặt tay, hắn biết Thiết Tâm Nguyên thông minh hơn mình trăm lần, nhưng không khỏi lo lắng:” Có kẻ hãm hại chúng ta, ngươi quay lại chỉ có chết.”
“ Chúng ta tới đây là nổi hứng bất chợt, không ai dự liệu được, rõ ràng chúng ta không phải là mục tiêu, Lý Vĩ cũng không phải, ta xem xét kỹ xác chết rồi, tám phần mục tiêu là người sắc mục, còn lại đều là quỷ xui xẻo dùng che dấu mục đích thật.”
“ Nhưng chắc chắn hung thủ biết chúng ta, nên để chúng ta lại ... Con bà nó Xảo Nhi, hôm qua chúng ta suýt chết đấy, ngươi đi điều tra người Khiết Đan, hoặc là bà nương Nước Oa ...”
Xảo Nhi nóng nảy đấm vào tường:” Ta biết ngươi nói có lý, nhưng ngươi vào Khai Phong phủ, hậu quả khó lường, chẳng may tên cẩu quan đó dùng hình, mà ngươi sợ đau nhất rồi, đến khi đó nhận bừa thì sao ...”
Thiết Tâm Nguyên thấy bụng lộn tùng phèo khó chịu nói:” Bọn chúng không dám tùy tiện đâu, hơn nữa có ngươi ở bên ngoài, Bao Chửng càng không dám âm thầm tra khảo, cữu công ta không để yên, ta có cách ứng phó, đừng lo, ta sẽ đường hoàng bước ra khỏi phủ Khai Phong, tạm thời … ngươi giấu mẹ ta, đừng để mẹ ta biết ... Giờ khiêng ta về, nhanh.”
Xảo Nhi hết cách đành vác Thiết Tâm Nguyên chạy lại Trúc can thị, đội xe đã không còn nữa, thương cổ hai bên đường đang thu dọn đống hỗn loạn.
Tìm chỗ sạch sẽ thả Thiết Tâm Nguyên xuống, nhờ vài tên hoa ca bạc trông coi, sau đó không chậm trễ chạy tới Tôn Dương chính điếm.
….
Nha dịch cuống cuồng trở về thông báo Thiết Tâm Nguyên biến mất, Bảo Chửng không quá tức giận.
Một đám người có thể biến mất trong căn nhà bị vây kín mà không ai biết thì một người biến mất giữa biển người mênh mông cũng không có gì lạ.
Ông ta đang xem văn tự Thiết Tâm Nguyên để lại, xem từng chữ vô cùng cẩn thận, một mặt trình bày lại sự việc không kèm bất kỳ cảm tính cá nhân nào, giúp ông ta hình dung toàn bộ tình hình khi đó, mặc khác khắc họa tỉ mỉ chi tiết, Bao Chửng càng bội phục.
Nếu đây mà là báo cáo do phía dưới báo lên, ông ta sẽ thưởng ngay, đồng thời lưu truyền trong phủ nha coi như hình mẫu.
Bao Chửng cực kỳ hứng thú với thiếu niên năm xưa từng bước một bước qua Quỷ Môn quan đó, còn về phần đám thuộc hạ nói luôn mồm, bảo tiểu tử kia giả vờ say ra sao, giở trò làm rối loạn khu chợ thế nào, cuối cùng bỏ chạy thì ông ta không tin nửa chữ.
Người say là cái chắc rồi, ngỗ tác cũng khẳng định là phải ba canh giờ nữa mới tỉnh lại.
Một người say toàn thân nhũn ra mà gây loạn khu chợ, sau đó bỏ chạy khỏi vòng vây mười sáu nha dịch, bỏ cả mẹ mình và công danh thì còn là thần đồng không?
Bao Chửng ngăn thuộc hạ tiếp tục báo cáo nhảm nhí, bảo hắn tiếp tục đi canh nhà tắm đó rồi về hậu đường.
Vương Tiệm đã đợi rất lâu, nhưng chén trà trên bàn thì không hề suy chuyển, chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, mắt nhìn giả sơn bên ngoài, chẳng biết nghĩ gì.
Bao Chửng đi vào ngồi xuống chủ vị, uống ngụm trà xong mới nói:” Tiểu tử đó không thấy đâu nữa.”
Vương Tiệm quay ngoắt người lại:” Chạy sao? Nó chạy đi đâu được?”
“ Không phải chạy, lão phu đang lo y bị người ta cướp mất.”
“ Hung thủ?”
“ Chưa biết, có điều vì sao đại bạn cho rằng không phải y giết người.”