Chương 029: Thiết diện vô tư. (2)
Vương Tiệm ngồi xuống đối diện với Bao Chửng, nói chắc chắn:” Là người khác thì cha gia không dám khẳng định, nhưng cái con khỉ đó lớn lên dưới vành mắt cha gia, còn lạ gì nó nữa, bảo nó làm chuyện xấu, cha gia sẽ nói có gì lạ, nhưng bảo nó giết người thì cha gia không tán đồng. Con khỉ đó không giết người, dù giết cũng không cầm dao đâm người, trong cái đầu tinh quái của nó có hàng ngàn cách giết người không thấy máu, không dùng cách ngu xuẩn nhất.”
“ Ài, cái con khỉ xui xẻo này, muốn tắm rửa thì tự đun nước nóng đổ vào chậu mà ngâm là được, sao lại chạy tới chỗ người sắc mục? Ham thứ mới lạ, tự đưa mình vào miệng hồ, đúng là ...”
Bao Chửng sao không hiểu Vương Tiệm đang ngầm tác động tới mình, nghiêm nghị nói:” Đại bạn, quan gia phải ngài tới đây để gỡ tội cho đám Thiết Tâm Nguyên sao?”
Vương Tiệm không trả lời thẳng:” Cha gia tới đây xác nhận xem Lý Vĩ chết thật chưa, chết rồi thì bệ hạ phải tới tông miếu rút một tấu biểu về.”
Bao Chửng nhíu mày:” Vậy là bệ hạ muốn gả Duyện Châu công chúa cho Lý Vĩ thật.”
“ Cha gia không biết, cha gia chỉ là một nô tài ...” Vương Tiệm nói tới đó trừng mắt lên:” Bao Long Đồ, ông chớ móc nối chuyện này với công chúa, đó là đứa bé thuần khiết, nếu ông làm hỏng thanh danh công chúa, cha gia không bỏ qua cho ông.”
Bao Chửng thản nhiên:” Lão phu trước đó không thấy bất kỳ lý do gì để Thiết Tâm Nguyên ra tay, giờ có rồi, Lý Vĩ không xứng với công chúa, công chúa nếu không chấp nhận hôn sự này, khả năng nói với thanh mai trúc mã của mình. Tiểu tử đó đang tuổi khí huyết phương cương, có làm chút chuyện quá khích cũng không phải là không thể …”
Vương Tiệm bóp chặt tay, nổi giận:” Ông muốn dồn cha gia tới chỗ bất nghĩa hay sao?”
Bao Chửng cầm chén trà lên, cả đời ông ta không biết bị bao người uy hiếp, hoàng thân quốc thích cũng có không ít, lẽ nào đi sợ một tên hoạn quan: “ Hậu cung không can chính, lời dạy của tổ tiên vẫn khắc trên bia đá, một nội quan lại dám chất vẫn lão phu công sự không nên hỏi.”
Vương Tiệm hầm hầm nhìn cái mặt đen xì vô cảm của Bao Chửng, không nói không rằng phất tay áo bỏ đi.
“ Đại bạn, về báo với bệ hạ, Lý Vĩ bị đao đâm qua hai mắt, xuyên tới não, chết rồi, xin bệ hạ kiềm chế bi thương.”
Vương Tiệm khựng người lại, khi lên ngựa dùng roi quất vào bia đá trước phủ Khai Phong, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lão phó hầu hạ Bao Chửng thở dài:” Lão gia sao lại đi chấp với một tên hoạn quan.”
“ Không sao, lão phu xưa nay quang minh lỗi lạc, nếu không sao dám ngồi dưới tấm biển Chính Đại Quang Minh phán chuyện thiên hạ?”
Khi mặt trời ngả về phía tây thì Thiết Tâm Nguyên lờ đờ tỉnh lại, đầu đau như muốn rời khỏi não, họng thì bốc lửa, cảm tạ mấy hoa ca bạc trông coi mình, loạng choạng đi tới một hiệu bán nước.
Gọi nước ô mai chua nhất, mát nhất, không dùng cốc, bê cả chậu uống.
Uống hết rồi lục phủ ngũ tạng mới chịu yên, nhìn y phục nhăn nhúm, y nằm xuống đất lăn lộn mấy vòng trong ánh mắt kinh ngạc của lão bản nương, rồi lảo đảo đi về phía phủ Khai Phong.
Một phú gia công tử sa sút anh tuấn đi trên đường dễ được người ta cảm thông hơn tên ăn mày bẩn thỉu, trên chặng đường không dài từ Trúc can thị tới phủ Khai Phong. Thiết Tâm Nguyên tuy quần áo bẩn thỉu, khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng không hề tổn hại khí chất văn nhã của y, còn tăng thêm phần tang thương của người kinh qua khổ nạn, liên tục nở nục cười buồn đúng mực, cảm kích nhận không ít món quà của người khác, khiến không ít thiếu nữ thấy trái tim như bị bóp nghẹt.
Nửa xâu tiền đồng treo ở vai, ôm đủ các loại đồ ăn, tay thậm chí còn đeo một cái vòng bạc không biết tiểu nương tử nào tặng, tất cả nói lên mức độ được hoan nghênh của Thiết Tâm Nguyên.
Đám đông theo sau thấy Thiết Tâm Nguyên đi vào phủ Khai Phong đều vỗ tay ủng hộ, tuy chẳng hiểu thiếu niên đẹp đẽ này vì sao vào đó, nhưng không cản trở họ phát huy trí tưởng tượng phong phú, vì đủ các loại kịch bản bi thảm mà cổ vũ y.
Vừa bước qua cửa, đám nha dịch bị phủ tôn trách phạt kéo cả tới, ấn Thiết Tâm Nguyên xuống đất, dây thừng to bằng ngón cái buộc y không cựa quậy nổi, hai tên vai u thịt bắp đè lên người, số còn lại đi bẩm báo công lao bắt giữ đào phạm, còn chia người ngăn chặn đám đông không hiểu sao lại gây ồn ào bên ngoài.
Bao Chửng không hề bất ngờ, nhưng nghe báo tin thì cũng thở phào, ông ta thực sự không muốn đưa thiếu niên tương lai rộng mở này vào văn thư hải bộ, tới lúc đó, dù y không có tội thì cũng chỉ còn cách làm thảo khấu.
Nếu không ở trong nước được, có khi học Tây Hạ tả phó xạ Trương Nguyên, quy thuận nước địch. Một thần đồng được truyền thừa cao cấp nhất của Đại Tống, nếu theo nước địch, nguy hại còn quá Trương Nguyên.
Bao Chửng đi tới nhị đường, nhìn Thiết Tâm Nguyên bị treo lên xà ngang, quát:” Vì sao ngươi bỏ trốn?”
Không ngờ Thiết Tâm Nguyên nổi giận:” Ai bỏ trốn, ta tới đây hỏi phủ tôn, vì sao lại ném một người say rượu xuống cống, nếu không phải có bách tính thương xót thì ta chết rồi.”
“ Phủ tôn, không phải, y nói dối.”
“ Rõ ràng là y bày tế gây hỗn loạn rồi thừa cơ bỏ trồn.”
“ Nếu ta trốn thì sao còn quay lại đây? Ta tỉnh dậy thì thấy mình nằm dưới cống bên đường …”
Thiết Tâm Nguyên nói một câu làm đám nha dịch á khẩu, rối rít quỳ xuống kêu oan, xin phủ tôn minh xét.
“ Im hết, bản phủ tự có phán đoán của mình.” Bao Chửng quát lớn trấn áp đám nha dịch đang nhốn nháo, mắt nhìn chằm chằm Thiết Tâm Nguyên:” Nói vậy ngươi tới đây là ...”
Thiết Tâm Nguyên ngửa cổ lên nói dõng dạc:” Tất nhiên là để cáo trạng, còn chưa đánh trống kêu oan đã bị nha dịch vô cớ bắt lấy rồi treo lên, phủ tôn ngài muốn dùng tư hình sao?”
Bao Chửng mỉm cười sai nha dịch thả y xuống:” Mồm mép điêu ngoa lắm.”
Thiết Tâm Nguyên bò dậy, phủi bụi đất trên người:” Tiểu tử sống gian nan, khi còn trong tã đã thiếu chút nữa chết dưới tay phủ tôn ngài, khó khăn lắm mới lớn được tới chừng này, không ngờ lần nữa lại rơi vào tay ngài, chẳng lẽ là ý trời.”
“ Mười bốn năm trước, mẹ ngươi tay cầm vũ khí nấp dưới chân hoàng thành, đúng lúc bệ hạ tuần thị trở về, không chém tại chỗ đã là lão phu khai ân rồi, ngươi có gì để oán trách?” Bao Chửng trầm giọng nói:” Bệ hạ cho mẹ con ngươi sống tạm dưới hoàng thành mười bốn năm, là việc thiện, nhưng lão phu không nói gì cũng là thất chức. Lần này ngươi ngủ ở hiện trường hung án, dù có phải hung thủ hay không, lão phu cũng không có lý do gì để ngươi đi.”
(*) Con người Bao Chửng tuy đáng nể phục, nhưng đối với người sống quanh ông ta thì đúng là khó chịu nổi.