Chương 030: Chỉ có thể đứng nhìn.
Triệu Trinh được bẩm báo đầu đuôi câu truyện khi ăn sáng, đặt đũa xuống nói: “ Không ai thương vong là tốt, thế nào, người của Ti thiên giám đã thu gom hài cốt của yêu tăng chưa?”
Vương Tiệm vội đáp: “ Vâng, Lưu Sở Hùng của Ti thiên giám sau khi nghe nói chỗ thần kỳ của phiên tăng liền sai người chuẩn bị một cái rương lớn, cho thi thể của ông ta vào, định xem xem có còn cải tử hoàn sinh được nữa không?”
Triệu Trinh cầm bát lên cười:” Hắn nhanh trí đấy.”
Vương Tiệm cười bồi, loại chuyện này chỉ lãi không lỗ, chẳng qua tốn một cái rương gỗ, nếu phiên tăng không sống lại chỉ phải xử lý đống thịt thối, nếu sống lại được, hắn sẽ có công.
“ À phải, trẫm nghe nói yêu tăng chú ý tới đứa bé nhà hàng xóm của chúng ta, đứa bé đó có gì thần kỳ à?” Là láng giềng duy nhất của hoàng gia, Triệu Trinh tất nhiên cũng chú ý tới một chút chuyện của Thiết gia, ăn no rồi hứng thủ hỏi:
“ Dạ, đứa bé đó sạch sẽ hơn trẻ con nhà bách tính bình thường, ngoài ra nô tài không thấy có gì thần kỳ.”
“ Phụ nhân đó không tệ, biết kinh doanh kiếm tiền nữa, chẳng lẽ không định tìm chỗ ở khác hay sao?”
Vương Tiệm gãi đầu:” Bệ hạ ơi, phụ nhân đó khôn lắm, địa chỉ hộ tịch của cô ta ghi là chân hoàng thành, khắp Đông Kinh chỉ có duy nhất một nhà như thế. Nô tài còn nghe nói, vì chuyện hộ tịch mà cô ta còn đại náo huyện Khai Phong, đám thư lại hết cách, dù sao chính miệng bệ hạ an bài, đành phải làm theo. Gần đây phụ nhân đó đang chuẩn bị gạch ngói, xem ra muốn ở lâu dài rồi, không biết bao nhiên vị đại nhân điên đầu vì chuyện này.”
Triệu Trinh cười đau bụng:” Làm láng giềng với nhà tiết nghĩa cũng không mất thể diện hoàng gia.”
Chỉ bánh tét trên bàn:” Tặng cho phụ nhân đó mấy cái, thưởng chuyện thủ tiết.”
Vương Tiệm thấy hoàng đế vui thì cũng vui theo, cười toe toét:” Vâng ạ!”
Tết Đoan Ngọ sẽ ăn mừng ba ngày, nếu như thiếu đi những cái quán bên ao, chung quy thiếu thiếu cái gì đó, may mà đều là lán cỏ, dù đốt hay làm lại chỉ thoáng cái là xong, hoàng gia không để sự cố nhỏ làm hỏng ngày lễ, hôm nay vẫn tiếp tục đua thuyền rồng.
Phủng Nhật quân tiếng là quân đội nhưng sở trưởng chẳng phải tác chiến mà là làm việc, từ nửa đêm tới rạng sáng, những cái lán cỏ bắt lửa đã được họ dọn sạch sẽ, một hàng lán mới mọc lên, nếu không phải vẫn còn mùi khói, trên mặt ao trôi ít tro than nhất định chẳng ai biết hôm qua từng có vụ cháy lớn.
Chuyện Vương Nhu Hoa được hoàng đế thưởng bánh trong thời gian ngắn ngủi đã truyền khắp ao Kim Minh, vô số thương gia tới quán Thiết gia, muốn nhìn xem bánh hoàng gia ban thưởng trông như thế nào.
Tổng cộng được thưởng bốn cái bánh, Thiết Tâm Nguyên ôm một cái gặm, chả ngon tí nào, hạt sen bên trong còn chưa chín hẳn, cắn hơi tốn công, có khi hoàng đế không ăn mới thưởng cho nhà mình.
Được cái là táo đỏ và nho khô rất ngon, bánh chẳng cần chấm đường ăn vẫn chua chua ngọt ngọt vừa miệng, chỉ là hơi to một chút, Thiết Tâm Nguyên phải dùng hai cánh tay ôm lấy mới không rơi.
Đồng Tử muốn ăn lắm, nước dãi chảy xuống chân rồi, Thiết Tâm Nguyên ăn không hết cho nó, nhưng Đồng Tử liên tục lùi lại, không dám nhận.
Vương Nhu Hoa xẻo một miếng thịt cho Đồng Tử, ăn bánh thừa của con, thằng bé này chỉ moi quả khô ăn, không ăn đỗ đỏ và gạo nếp, đồ hoàng đế ban thưởng không được cho người khác.
Thanh y lão giả lại tới rồi, vẫn dắt theo nha đầu béo kia, tiểu nha đầu nhìn Thiết Tâm Nguyên đang ra sức moi nhân bánh ăn thì bĩu môi:” Bánh tét có gì mà ngon.”
Đồng Tử nỗ lực chuyển ánh mắt ra khỏi cái bánh trên tay Thiết Tâm Nguyên, không phục nói:” Đó là bánh quan gia thưởng đấy!”
“ Năm nào nhà ta chẳng được trong cung thưởng cho cả sọt to, lại chẳng phải chưa ăn.” Nha đầu béo khoa trương giơ cánh tay ú na ú nần miêu tả độ lớn của cái sọt:
Vương Nhu Hoa nghe mà giật mình, nàng sớm biết những người này lai lịch không tầm thường, vội vàng lau lại bàn mời lão giả ngồi xuống:” Lão tiên sinh hôm nay ăn gì?”
Lão giả mỉm cười nhìn tôn nữ và Đồng Tử đấu khẩu:” Thịt hôm qua mua về bị mấy lão già không biết thẹn ăn hết rồi, bọn họ lại không bỏ thể diện xuống tới đây mua, nên lão phu lại tới.”
Vương Nhu Hoa nghe nói có thêm sĩ nhân thích thịt nhà mình càng hớn hở:” Quý nhân như lão tiên sinh hà tất hạ mình tới cái quán nhỏ này, chỉ cần sai bảo một tiếng, tiểu phụ nhân sẽ đưa ngay tới phủ.”
Lão giả cười vang:” Ăn uống là một cái nhã thú, ngươi mang tới nhà ăn thì vô vị.”
Nói tới đó ngửi quanh:” Tối qua nơi này có phạm vào Chúc Dung không?”
Vương Nhu Hoa không dừng tay, thoáng cái đã thái một đống thịt lớn, đáp:” Có ạ, tối qua một lão phiên tăng nổi điên, phóng hỏa khắp nơi, bị quân gia diệt trừ rồi.”
Lão giả hồi lâu không nói chỉ nhìn về phía ba đứa bé, đến khi Vương Nhu Hoa đưa gói thịt cho mới cảm thán một câu không nghe rõ lại dẫn nha đầu béo rất không muốn rời đi, men theo ao Kim Minh tới phía tây bắc, đó là chỗ ở của quan quý, có rất nhiều nhà gạch ngói xanh chắc chắn.
Lúc lão giả tới Thiết Tâm Nguyên chẳng còn lòng dạ nào đối phó với bánh tét, ngay cả tiểu nha đầu cũng kệ, ánh mắt của lão giả gây cho y áp lực rất lớn, chỉ sợ lộ sơ hở.
Ao Kim Minh chiêng trống vang lừng, lại một vòng đua thuyền rồng mới bắt đầu, mọi người lại trở nên điên cuống, Vương Nhu Hoa cũng vội vàng chỉnh lại y phục tới bên ao, bế nhi tử nhón chân cổ vũ cho thuyền rồng mình thích.
Bồn bề tưng bừng náo nhiệt làm Thiết Tâm Nguyên càng ủ rũ, trong tầm mắt chỉ thấy người với người, y chưa bao giờ khao khát sớm ngày lớn lên như bây giờ, nếu không tất cả mọi chuyện ở Đại Tống, y chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.