Chương 032: A Ly Ba Ba và bốn mươi tên cướp. (1)
Bao Tử cứ ăn một miếng lại nhìn Thiết Tâm Nguyên một cái:” Nguyên ca nhi, ngươi giận lắm phải không?”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu nghe răng cười:” Làm gì có, gặp ngươi, ta vui lắm.”
Bao Tử lại nhét miếng cơm lớn nữa vào mồm, hàm hồ nói:” Không đúng, vừa nãy ngươi nhìn lao đầu, miệng cười nhưng ánh mắt lạnh băng, rất đáng sợ.”
Thiết Tâm Nguyên vỗ cánh tay cái tên chẳng biết thông minh hay ngốc nghếch này:” Không nói chuyện của ta nữa, nói xem, vì sao người vào đây.”
Bao Tử bỏ muôi xuống, giọng thương tâm:” Mẹ bệnh chết, muốn về quê Hồng Nê Cương, ta cõng mẹ về, đi ba ngày mới tới, tim một sườn núi chôn mẹ, định bắc lán ở đó canh mộ ba năm. Không ngờ một người đầu quấn khăn nhảy ra nói đó là đất nhà hắn, không cho chôn. Ta rất giận, nơi đó rõ ràng là núi hoang, sao lại thành nhà hắn, ta ấn xuống đất dọa một hồi, chưa đánh thì hắn đã chạy.”
“ Về sau hắn dẫn người tới?”
Thiết Tâm Nguyên thấy không cần nghe Bao Tử kể hàm hồ nữa, câu chuyện cũ mà thôi, Bao Tử lỡ tay đánh chết người nên bị giam vào đây, hẳn không tới mức chặt đầu, luật pháp Đại Tống rất khoan dung với tên ngốc như vậy.
Bao Tử lại cúi đầu xuống, mãi một lúc mới phát hiện hắn đang khóc.
Đột nhiên Bao Tử đứng dậy, rống lên:” Về sau không có cái ăn nữa, ta vào trang làm việc kiếm cơm, khi trở về thì tên kia đào xác mẹ ta ra, ném ở giữa đường. Khi ta tìm thấy mẹ thì chó hoang đã ... Hu hu hu ...”
Thiết Tâm Nguyên bóp tay răng rắc, mắt cũng hơi ướt rồi:” Ngươi đánh chết chúng à?”
Bao Tử khóc một hồi lại ôm nồi cơm ăn lia lịa:” Đánh chết bảy tên, tên cầm đầu bị ta chôn sống cùng mộ mẹ ta, hắn nói đó là đất nhà hắn thì ta chôn hắn ở đó ...”
Thiết Tâm Nguyên thống khổ nhắm mắt lại:” Nếu đã giết người, sao không bỏ chạy?”
“ Tên bộ khoái tới bắt ta bị ta tóm cổ, nhưng hắn nói có thể tìm mảnh đất khác an táng mẹ ta, thế là ta thả hắn ra. Sau đó quả nhiên hắn chôn mẹ ta ở nơi khác, rót cho ta chén rượu hiếu tử, sau đó ta tỉnh lại ở nơi này ...”
Đánh chết bảy người, chôn sống một người có vẻ là sĩ tử, Thiết Tâm Nguyên lục hết Tống Hình Thống, cũng không tìm được cách giúp Bao Tử thoát tội, hắn chết là cái chắc rồi.
Cho dù y có cách đưa Bao Tử rời khỏi nhà lao, nhưng tên ngốc này dù thoát ra mà không có người như mình hoặc Xảo Nhi giúp, sớm muộn cũng bị bắt lại.
Làm sao để cứu Bao Tử đây? Tới đêm khuya Thiết Tâm Nguyên chẳng buồn ngủ, trơ trơ nhìn trần nhà giam.
.....
Xảo Nhi dùng chân móc cột, người thả xuống, nhìn vào gian phòng qua khe hở.
Một khán tử mang khăn chít đầu ngồi ở chủ vị, mân mê ngọc như ý, đối diện với hắn là người Khiết Đan dù mùa hè cũng mặc áo da, bên kia là đại hán nước Oa trọc đầu, hai thanh đao gài bên sườn, tay luôn không rời phạm vi chuôi đao, tựa hồ lúc nào cũng chuẩn bị.
“ Kế hoạch này vốn chuẩn bị bảy năm trước, nhưng vì xảy ra chút sự cố nên mới lắng xuống, giờ các ngươi tiếp nhận, vậy chuẩn bị tiền lương đi.”
“ Cứ tiếp tục trì hoãn thế này không có lời gì cho chúng ta hết, huynh đệ ta bị buộc thòng lọng vào cổ, đám người giữ đầu giây các ngươi muốn làm gì thì làm nhanh lên. Ta muốn mau chóng rút lui mai danh ẩn tính làm phú ông.”
Người Khiết Đan cười nhạt:” Nhan tướng quân, trước khi hành động phải bố trí ổn thỏa mới thành công được, nếu qua quít chỉ hỏng chuyện.”
Xảo Nhi dùng lực eo từ từ nhấc người lên, bám lấy mai cong leo lên, bò qua một loạt gian phòng thấp, đang định chọc cửa sổ nhìn vào phòng thì cách đó không xa có tiếng mở cửa, hắn rụt người vào.
Một Oa nữ cầm đèn lồng vội vàng đi qua, Xảo Nhi liếc nhanh vào cánh cửa mở, chỉ thấy một nữ tử vóc người cao lớn tay cầm trường đao, đang tập chém.
Không nhìn rõ mặt nhưng song phong nảy nở, vòng eo mảnh mai cùng cặp mông lớn kia là biết ai rồi.
Hàn quang lóe lên, cái chiếu bị cuộn tròn bị chém làm hai, tiếp ngay đó là tiếng cộp cộp, người gỗ bị Đằng Nguyên Nhất Vị Hương chém liền năm đao.
"Tâm can tỳ phế thận, năm đao, thì ra là chém thế này."
Xảo Nhi lẩm bẩm, định lặng lẽ rời đi thì nghe thấy tiếng ồn ào phía sau.
Nhất Vị Hương thu đao đi nhanh khỏi phòng quát hỏi, tuy hắn không biết tiếng Oa, nhưng đoán hẳn người ta phát hiện mình lẻn vào rồi, tức thị rút dao lóc xương lao xuống chém ngay, hoàn toàn không có chút thương hương tiếc ngọc nào.
Nghe tiếng gió, Nhất Vị Hương ngả ra sao, đồng thời cùng lúc đao vung lên, nghênh đón Xảo Nhi.
Tiếng sắt thép va chạm, hai người đều bật ra, Xảo Nhi đạp chân dùng toàn thân thể tráng kiến đè lên người Nhất Vị Hương, chưa kịp cảm thụ tư vị tiêu hồn thì đũng quần đau nhói, hắn nổi hung tính, đấm thẳng vào ngực ả.
Nhất Vị Hương kêu đau đớn, nhưng không ngờ cong người ngẩng đầu húc mũi Xảo Nhi.
Xảo Nhi chỉ thấy sao trời lấp lánh, nước mắt như mưa, nghe thấy tiếng hô hào đằng xa, kẹp chân đứng lên, húc đầu vào Oa nữ vừa trong phòng ra, cứ vậy lao về phía trước lăn xuống con dốc.
Sau khi ăn no Bao Tử rất thích nghe Thiết Tâm Nguyên kể những câu chuyện thần kỳ, như người ngồi trên thảm bay cướp công chúa đi, cuối cùng sinh tám đứa con. Rồi một ngư dân đi câu cá, câu được cái chai, trong chai bốc khói đen, hiện ra một đại hán còn to lớn hơn mình, nhốt ngư dân vào trong chai. Rồi cô công chúa không biết xấu hổ sống với tám thằng lùn, sau đó lừa cho mẹ kế của mình ăn táo độc.
Hắn đều thích nghe, nhiều chuyện nghe đi nghe lại vẫn không biết chán.
Trước kia cứ gặp Thiết Tâm Nguyên là quấn lấy đòi kể chuyện, nài nỉ y kể một đoạn ngắn thôi cũng được, dù là phải mời y ăn bánh hấp cũng chịu, giờ thì tốt rồi, trong nhà lao chẳng có gì để làm, có thể bảo Thiết Tâm Nguyên kể cho nghe một câu chuyện dài thật là dài rồi.
“ Nguyên ca nhi kể chuyện hay quá, lần trước kể cho ta nghe chuyện kỵ sĩ đánh nhau với ác long mọc cánh, cuối cùng kỵ sĩ bị ác long đập phát bẹp dí luôn, nghe thật đã ...”
“ Tiểu tướng công, kể chuyện công chúa đi …”
“ Điên à, kể chuyện cường đạo đại vương ấy.”
Trong nhà lao quá mức buồn chán, thế là đám tội tù hiếu sự cùng nhau hò hét muốn Thái học sinh kể chuyện.