Chương 031: Gặp lại cố nhân.
Cơm nước trong nhà lao không tệ, tuy chỉ là gạo thô, nhưng bên trên đặt một quả trứng xẻ làm đôi, hai miếng rau, làm bát cơm trông ngon mắt lắm.
Bát cơm cực lớn, nhưng Thiết Tâm Nguyên chỉ ăn được vài miếng, y rất lo Xảo Nhi làm chuyện thiếu lý trí.
Thiết Tâm Nguyên không hề nghi ngờ người huynh đệ này dám liều mạng vì mình, nhưng không dám giao mạng mình vào tay hắn.
Hung án ở Áo miếu làm rất sạch sẽ, không để lại manh mối gì, dù Bao Chửng biết không có khả năng là Thiết Tâm Nguyên làm thì cũng không thể tùy tiện thả y, chỉ cần giữ y trong tay, Bao Chửng có thể nói với hoàng đế, không phải mình không có manh mối gì, mà vẫn đang điều tra ...
Thiết Tâm Nguyên biết, chỉ cần mình ở trong phủ Khai Phong, Bao Chửng không cần thiết gây chuyện với đám Xảo Nhi, nếu không với quyền thế của ông ta thì đã bắt được hết rồi.
Đám Xảo Nhi chưa bị bắt chứng tỏ ông ta không muốn tìm.
Một đội gián rất quen đường thuộc lối men theo chân bàn tiến về mặt bàn, Thiết Tâm Nguyên gẩy con đi đầu, những con còn lại chẳng dừng lại, chỉ có con đi đầu kinh hoàng bỏ chạy.
Kiếm một cọng cỏ thô, Thiết Tâm Nguyên đặt ở chỗ rẽ của bàn, đàn gián hết sức tự nhiên men theo cọng cỏ, Thiết Tâm Nguyên thuận tay ném con gián lạc được ra khỏi chấn song.
Đột nhiên một cánh tay lớn thò qua chấn song, tóm lấy con gián, sau đó Thiết Tâm Nguyên nghe thấy có tiếng nhai rào rạo.
Ọe, Thiết Tâm Nguyên nôn khan, nhưng không định đưa bát cơm của mình cho người kia, đây là nhà lao, lần này ngươi cho hắn, lần sau hắn sẽ đòi toàn bộ thức ăn của ngươi.
Nếu ngươi không cho, rất có khả năng hắn sẽ đánh ngươi ... Thậm chí bóp chết ngươi.
“ Chẳng bõ dinh răng ...”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, Thiết Tâm Nguyên sững sờ, y từng đánh tên này, từng chửi tên này, cả tuổi thơ của y ngồi trên cổ tên này, nhưng đáng lẽ bây giờ hắn phải đang để tang mẹ ở Hồng Nê cương chứ.
“ Bao Tử phải không?”
Rầm, chấn song đối diện rung chuyển như bị trâu húc.
Dưới ánh đèn tù mù, Thiết Tâm Nguyên nhìn thấy bóng người cao to như gấu xám, khuôn mặt râu ria che kín, nhưng y vẫn nhận ra được người này.
“ Nguyên ca nhi, ngươi tới thăm ta à?”
Nhìn khuôn mặt thô hào đó thoáng cái ướt nước mắt, trái tim Thiết Tâm Nguyên nhói đau, ôn tồn nói:” Đúng thế, ta tới thăm ngươi đây.”
Nước mắt chảy ào ào từ đôi mắt trâu, Bao Tử khóc nức nở:” Nguyên ca nhi, ta đói quá, ngày nào ta cũng nằm mơ thấy ngươi mang đồ ăn tới cho ta, hôm qua còn mơ thấy người đưa cho ta bánh nướng nhà Ngưu Tam Phạ, bên trong kẹp toàn thịt dê mỡ màng ...”
Không đợi Bao Tử nói hết, Thiết Tâm Nguyên vội xoay người lấy bát cơm mình ăn dở đưa cho hắn, nhưng chấn song quá nhỏ, không đưa qua được. Bao Tử nhìn thức ăn nắm chân song giật rầm rập, chấn song cực kỳ chắc chắn, với sức khỏe kinh người của Bao Tử cộng với đồ ăn kích thích có thể nói là phát huy tới cực hạn mà cũng chẳng thể làm suy chuyển.
“ Im mồm đi thằng ngu kia, để cho người ta nghỉ ngơi.”
Mặc kệ đám tù phạm khác quát tháo, Bao Tử vẫn cứ la hét đòi ăn, nhà lao tức thì trở nên nhốn nháo, một hán tử ở phòng giam riêng đứng lên, chỉ lạnh lùng nhìn quanh, những kẻ khác từ từ im lặng.
“ Đừng vội, đợi ta chút đã ...” Thiết Tâm Nguyên cởi khăn buộc đầu ra, cho thức ăn vào đó, nằm xuống đất, vươn tay hết cỡ đưa cho Bảo Tử.
Bao Tử cũng vươn dài tay ra lấy, nhưng khoảng cách vẫn còn xa, Thiết Tâm Nguyên đành rụt tay về, dùng sức ném tới.
Không ngờ bên cạnh một cái chân đi tạo ngoa đá bay cái khăn ngay trước ánh mắt hoan hỉ của Bao Tử, tên ngục tốt mặc áo số xộc xệch cười hô hố nói với đồng bọn:” Thấy bản lĩnh đá cầu của lão tử thế nào?”
“ Trả thức ăn cho ta ...”
Tiếng Bao Tử gầm rú điên dại làm Thiết Tâm Nguyên thấy máu toàn thân đang trào lên đầu, rụt tay lại đứng lên, lạnh lùng nhìn tên ngục tốt đá chấn song trước mặt Bao Tử.
“ Hàm Bao, nghe rõ cho lão tử, lão tử không cho ngươi ăn đấy, dù chó ăn cũng không cho ngươi ăn, suốt ngày kêu đói, gia gia cho ngươi đói chết luôn ...”
Tên ngục tốt quát Bao Tử xong, quay sang Thiết Tâm Nguyên:” Thái học sinh, vì ngươi là người đọc sách nên gia gia mới cho ngươi chút ưu đãi, nếu ngươi thấy mình ăn quá no, gia gia giảm cơm của ngươi. Ở đây chỉ gia gia mới có tư cách thương hại người khác, nghe rõ chưa?”
Trong lòng như có cả ngọn núi lửa chực bùng nổ, Thiết Tâm Nguyên vẫn mỉm cười chắp tay:” Lao đầu nói phải lắm, tiểu sinh lỗ mãng rồi, xin thứ lỗi.”
Rồi lấy trong lòng ra túi tiền, đám nha dịch trước đó không dám soát người nên vẫn còn, móc một đĩnh bạc:” Cơm nước nơi này thực sự khó nuốt, số bạc này xin lao đầu mua ít thức ăn cho mọi người cùng với vài thứ thô lậu cho tên quỷ đói kia, tránh hắn quấy nhiễu giấc ngủ của tiểu sinh.”
Lao đầu từ lúc thấy đĩnh bạc là mắt không chớp cái nào, nghe Thiết Tâm Nguyên nói thế là cướp ngay lấy:” Đúng là người đọc sách, hiểu đạo lý, yên tâm, chỉ cần ngươi có tiền là đại gia, dù muốn nữ tử tới bồi tiếp ca hát, gia gia cũng có cách.”
Thiết Tâm Nguyên cười càng tươi:” Giao hẹn như thế, chuyện trong lao chúng ta cứ làm theo quy củ nhà lao, sau này ra ngoài, không liên quan gì nữa.”
Lao đầu cầm đĩnh bạc khen ngợi:” Chẳng trách ngươi làm Thái học sinh, ta làm lao đầu, rời nơi này rồi ngươi là người đọc sách cao vời, ta là lao đầu cả ngày không thấy ánh sáng, tất nhiên không liên quan. Đợi đó, đi lấy rượu ngay.”
Đợi lao đầu đi rồi, Thiết Tâm Nguyên lại dỗ dành Bao Tử đang gào khóc:” Đừng vội, vừa rồi ta cho ngươi thức ăn thừa, không ngon, ta bảo họ đi làm đồ ăn ngon cho ngươi rồi.”
Bao Tử vừa nín khóc một chút, nhìn thấy cái khăn góc tường lại làm ầm lên:” Bên trong đó có cơm, lại có trứng, hu hu hu ...”
Một đĩnh bạc của Thiết Tâm Nguyên đổi lấy bầu rượu và nồi cơm gạo thô, cơm cho Bao Tử còn rượu tất nhiên cho Thiết Tâm Nguyên, lao đầu tốt bụng còn nhặt hộ cơm gói trong cái khăn tay kia.
Thiết Tâm Nguyên nhấp nháp chút rượu rẻ tiền vô vị còn chua chua, Bao Tử ngồi bên cạnh dùng cả muôi xúc cơm ăn hùng hục, hắn vẫn ăn khỏe như thế, dù là cơm không mà ăn ngon lành, làm người ta nhìn cũng muốn ăn.
À đúng vậy đấy, vì Thiết Tân Nguyên cho lao đầu thêm một lượng bạc nữa, thế là ai người thành bạn cùng phòng.