Chương 040: Một ngày dạo chơi Đông Kinh. (2)
Thiết Tâm Nguyên thở hắt ra một hơi, thấy mình cần làm một lớp phổ cập kiến thức cho cô ngốc này, căn dặn: “ Lần sau có người nói với cô câu này, trực tiếp hạ lệnh chặt đầu, không thể sai được.”
Công chúa giảu môi "ồ" một cái, biết mình bêu xấu rồi, len lén nhìn Thiết Tâm Nguyên, thấy y không chê cười mình, bất giác lại thấy buồn cười.
“ Cho cô biết, khắp Đông Kinh này nơi vô vị nhất là đường Hoàng Thành, uống say đi lệch vài bước cũng bị bắn chết, nơi náo nhiệt nhất là Mã hành nhai, ở đó có tới nghìn cửa hiệu, bất kể cô muốn mua gì cũng tìm được ở đó.”
“ Nơi vui nhất là Ngõa thị tử, nơi đó có xiếc rắn, xiếc khỉ, dắt gấu to đi xin tiền, đấu vật, thuyết thư, leo cột. Thú vị nhất là xiếc chum, chum trăm cân trong tay họ như là cọng cỏ, nghe nói kiếm cơm nghề này không dễ, phải luyện tử nhỏ, từ chum bé tới chum lớn. Gần đây có người luyện tới cho đầy nước vào chum, vác lên đầu mà không rơi một giọt, lát nữa ta dẫn cô đi xem.” Thiết Tâm Nguyên nói câu nào công chúa gật đầu một cái, bất tri bất giác vốn một trước một sau biến thành đi ngang hàng.
Đồng Tử ở bên kia đường lớn tiếng hô:” Nguyên ca nhi, đó là biểu thân của ngươi à, trông tuấn tú hơn ngươi nhiều.”
Thiết Tâm Nguyên vẫy tay coi như trả lời, tên này năm ngoái đã thành thân, giống cha mình, tóm lão bà làm lao công, biến thành một Đồng Bản thứ hai rồi.
“ Nhà hắn mở xưởng in, khi còn nhỏ không chịu nổi cha mình nô dịch, bỏ nhà đi một lần. Giờ lớn rồi, kiếm lão bà, cũng đi vào đường của cha hắn, tương lai con hắn cũng bỏ nhà đi cho mà xem ...”
“ Hi hi, ngươi xem mồm hắn đen xì kìa.” Công chúa theo thói quen che miệng cười:
“ Cũng không có gì đáng cười, lúc bận việc còn quên cả ăn cơm, ăn qua loa vài cái bánh coi như xong, thế là tay dính mực bôi lên miệng ... Phía trước là quán kẹo vẽ của Lão Tôn, thử vận may của cô xem xem có thể kiếm được cái kẹo to như long phượng không?”
Thiết Tâm Nguyên giải thích cho công chúa nghe nỗi vất vả của bách tính, lại muốn nàng đích thân hoàn thành một lần giao dịch nhân gian.
Xã hội bên ngoài với nàng mà nói là hoàn toàn xa lạ, cô công chúa đáng thương lớn tới chừng này tới giờ kiến thức về thế giới ngoài hoàng cung đều do câu chuyện kể nàng góp nhặt được.
Trời còn sớm mà phố xá đã vô cùng nhộn nhịp, công chúa ước sao mình mọc thêm mấy cái đầu, mấy đôi mắt nữa, từ lúc theo Thiết Tâm Nguyên bước ra phố, nàng hết quay đầu lại đảo mắt, nhìn phương tám hướng, để thấy hết mọi thứ. Nào là tiệm nào là quán, đồ đạc bày bán tràn ra ngoài đường, người qua lại thì mặc đủ mọi kiểu dáng màu sắc, chứ không như trong cung, nhìn một cái có thể nhận ra cung nữ, thái giám, thị vệ.
Mọi thứ lộn xộn, thậm chí là hỗn loạn, còn hơi bẩn nữa, nhưng hấp dẫn hơn trong hoàng cung nhiều.
Lúc này trước mắt nàng ánh sáng ban mai chiếu những cái que cắm con thú đủ hình dáng, công chúa nắm chặt ba đồng tiên trong tay, nàng thực sự rất thích kẹo của Tôn lão đầu, dù chim sẻ hay long phượng, trong mắt nàng đều là thứ quá mức thô lậu, nhưng mà đều là làm từ đường.
Chỉ là nàng chưa bao giờ làm chuyện này, vừa hưng phấn vừa sợ sệt, lòng bày tay ướt mồ hôi, nhìn Thiết Tâm Nguyên cầu khẩn y làm giúp mình, Thiết Tâm Nguyên cố ý quay đầu đi trò chuyện với phụ nhân bán hổ vải.
Công chúa đi tới trước quán của Tôn lão đầu, xòe bàn tay trắng trẻo ra, ấp úng một hồi không biết phải nói gì, mặt đỏ rực.
Tôn lão đầu nhìn thấy một thiếu niên còn đẹp đẽ hơn cả tranh họa mấy phần, lên tiếng khen:” Tiểu hậu sinh thật tuấn tú.”
“ Phượng .... Hoàng ....” Công chúa nói ra hai chữ này, cả khuôn mặt nóng như lửa đốt:
Tôn lão đầu sống tới thành tinh rồi, tiểu hậu sinh thế này không cần nói cũng biết là ngậm thìa vàng lớn lên, hôm nay đoán chừng là lần đầu tới quán nhỏ ven đường.
Ông ta cười khà khà chỉ cái bàn xoay:” Thiếu lang quân muốn phượng hoàng thì phải xem vận khí của cậu đấy, xoay bàn tròn, nếu kim sắt chỉ vào phượng hoàng thì cậu có phượng hoàng, nếu không chỉ có gà con thôi.”
Thân là công chúa, cái gì nàng không có chứ, tự tin thì được hoàng gia bồi dưỡng đầy đủ, đưa một ngón tay ra khẽ gẫy cái tăm trúc.
Tôn lão đầu không muốn làm tiểu hậu sinh này thất vọng, chạm nhẹ dưới đáy bàn xoay, quả nhiên sau khi xoay ba vòng, rõ ràng đã xoay qua phượng hoàng rồi, công chúa thất vọng ra mặt, cái kim sắt từ từ chạy đúng vào chỗ phượng hoàng.
“ Trúng rồi!”
Tiếng hét cao vút khiến không ít người giật mình quay sang, Thiết Tâm Nguyên chưa bao giờ nghe thấy công chúa nói lớn như thế, đồng thời bại lộ luôn thân phận nữ giới của nàng, khiến Tôn lão đầu quay sang nhìn y với ánh mắt cực kỳ ám muội.
“ Mau, mau, lấy phượng hoàng đi.”
Công chúa chẳng để ý, cầm con phượng hoàng cực lớn do Tôn lão đầu chuyên môn chế tác, không ngừng xoay tròn ... Vô cùng mất mặt, trẻ con mười tuổi là thôi mua thứ này rồi.
Tôn lão đầu ném cho Thiết Tâm Nguyên ánh mắt tính nợ sau, rồi mặc y kéo công chúa đi.
Nhìn công chúa thè lưỡi nho nhỏ màu phấn hồng ra liếm nhè nhè lên con phượng hoàng màu nâu, như sợ nó bị đau, Thiết Tâm Nguyên há mồm ngoạm một phát cụt ngay cái đầu, sau đó nhai rào rạo.
“ Á ...” Công chúa choáng váng nhìn con phượng hoàng cụt đầu, mất mấy giây mới nhớ ra:” Đền phượng hoàng cho ta!”
“ Ăn mau đi không nó chảy, đợi lát nữa có nhiều thứ hay hơn nhiều, đảm bảo cô sẽ quên luôn con phượng hoàng này.”
Công chúa nghe vậy mắt lại đảo trái phải, tìm kiếm thứ hợp ý mình, chỉ quán chong chóng bên đường:” Cái kia, mau đưa tiền cho ta …”
Nữ nhân sinh ra là biết tiêu tiền, nghe đâu đây là câu danh ngôn do người Do Thái tổng kết ra, cũng vì thế người Do Thái cho rằng trên đời này kiếm tiền của nữ nhân và trẻ con là dễ nhất.
Một cái đồng tiên xấu xí khó coi mà đem đi đổi được vô số thứ đẹp đẽ, thực sự là quá đáng giá.
Công chúa nghĩ như vậy đấy.
Rất nhanh Thiết Tâm Nguyên rất hối hận vì đã dạy công chúa tiêu tiền.
Đầu y cắm một cái chong chóng lông gà nhuộm màu, trong lòng ôm thêm bảy tám cái nữa, gió thổi qua là quay vù vù, một cái còn phát ra tiếng còi chói tai, Thiết Tâm Nguyên hận không thể vứt cái còi đi.
Bánh bột lọc ăn một miếng đổ vào bát Thiết Tâm Nguyên, bánh thị cắn một miếng đưa Thiết Tâm Nguyên cầm, nàng vừa phát hiện bên kia có cái xích đu.
Có thiến niên nhà nào bỏ phụ nhân cởi trần đấu vật đi chơi xích đu?
Công chúa đấy.