Chương 042: Một ngày dạo chơi Đông Kinh. (4)
“ Lần sau mà muốn ra ngoài, đừng dùng cách dọa chết người này, cô là công chúa, không giống người khác, nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi. Như chuyện hôm nay, một khi phụ hoàng cô nổi giận, không chỉ Tiểu Châu Nhi xui xẻo mà cả Trương ma ma rồi thị vệ trên tường thành cũng vậy. Nói ra mọi người đều dựa vào hoàng gia kiếm cơm, một khi phạm sai lầm là mất miếng ăn ...” Những lời này Thiết Tâm Nguyên tới giờ mới nói vì không đành lòng phá hỏng niềm vui của nàng:
Công chúa ngây ra nhìn đại hán trên sân khấu tung qua tung lại một cái chum lớn, lí nhí nói:” Lần sau ta không ta không tùy hứng như thế nữa, chỉ là, ta không ra được nữa.”
Thiết Tâm Nguyên nắm chặt tay công chúa, nói chắc nịch:” Sao lại không? Trên đời này chỉ cần chúng ta có lòng thì không chuyện gì là khó, biện pháp luôn nghĩ ra được, nhưng cần dùng trí tuệ.”
“ Ngươi hứa nhé!” Công chúa cũng nắm tay y:
“ Hứa!” Thiết Tâm Nguyên nói chắc nịch:
Biểu diễn xiếc chum đã kết thúc, đám đông xem náo nhiệt cũng rời đi, trước sân khấu trống trơn chỉ có Thiết Tâm Nguyên và công chúa vẫn đứng trên ghế.
Nhìn hai tên ngốc này, người xung quanh mang nụ cười quỷ dị lặng lẽ đi mất.
Cho dù là hán tử ném chum cũng tiếc nuối chỉ hai mỹ thiếu niên như hoa ngọc ấy, nghiêm khắc giáo huấn đệ đệ của mình chớ có đi vào ngã rẽ.
Hai thiếu niên đó đều phong nguyệt vô biên, nhưng nam tử phải đứng cùng nữ tử nắm tay nhau nói lời tình từ mới là chính đồ.
Đó là sự khoan dung của người Tống, lòng dạ họ bao la như biển khơi, đã chấp nhận được mỹ tửu nước Liêu, tiếp thụ được sự hoang dại của Hồ cơ, tất nhiên không có quá nhiều thành kiến với sở thích Long Dương mà tổ tông truyền lại.
Thiết Tâm Nguyên sớm phát hiện sự trêu chọc ác ý của đám đông, y trời sinh mặt dày vô cùng, khi còn nhỏ bị người ta tụt quần thị chúng, bị một đám phụ nhân chỉ gà con bình luận thì sao để ý tới chút hiểu lầm này.
Công chúa thì chẳng biết gì, nên chẳng biết sợ, nắm tay Thiết Tâm Nguyên với nàng mà nói là không thành vấn đề, hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, thân thuộc không kém gì người nhà rồi.
Chỉ là đứng một lúc còn được, đứng lâu thì ngu lắm, Thiết Tâm Nguyên kéo công chúa nhảy xuống ghế, đem trả cho phụ nhân bán hồn đồn cứ nhìn bọn họ lắc đầu.
Mặt trời dần ngả về phía tây, ráng chiều rực rỡ lại khiến nụ cười công chúa ngày càng ít, cho dù Thiết Tâm Nguyên bỏ rất nhiều tiền mua cho nàng một bó sen mới nở, khóe môi nàng chỉ hơi nhếch lên một chút.
“ Đuổi bươm bướm hay bắt đom đóm thì ở trong hoàng cung cũng có thể làm, không nhất định ra trang tử ngoài thành, còn về phần luống rau xanh ngắt, cào cào nhảy qua mà ta nói thì chắc hoàng cung cũng không hiếm mới đúng .” Thiết Tâm Nguyên cẩn thận bẻ hết gai trên cán hoa sen rồi mới đưa công chúa:
“ Trong cung có trồng rau cũng không ai ăn, luống rau đều rải thuốc độc, cực độc, chẳng có côn trùng. Lá rau rất đẹp, nhưng không ăn được.” Công chúa ôm đóa sen lớn trong lòng, buồn buồn nói:” Lý Vĩ chết rồi, lại sắp có người cầu thân với phụ hoàng ta, ngươi biết là ai không?”
Thiết Tâm Nguyên nhíu mày:” Không biết.”
Công chúa ngồi xuống thềm đá bên sông, gió mát hiu hiu, Thái hà như dải lụa mỏng quấn quanh Tây Thủy Môn náo nhiệt, ánh chiều tà chiếu rọi dòng nước lăn tăng, nước sông chầm chậm chảy qua cây cầu cong, bên bờ là hai ba tòa tiểu lâu tường trắng ngói xanh, nước bắn lên mặt tường đá xám xịt loang lổ đầy rêu, tạo nên khung cảnh tĩnh trong cái động vô cùng hấp dẫn.
Chỉ là tâm trạng người ngắm cảnh không tốt, công chúa ném từ bông hoa sen xuống dòng nước chảy không ngừng:” Tào gia, Tào phi rất muốn ta gả cho chất tử của nhà bà ấy, Tào Phương là người có hi vọng nhất.”
“ Cô muốn ta giết Tào Phương?”
Công chúa lắc đầu:” Đừng, dù ngươi giết Tào Phương thì sẽ có Vương Phương, Lý Phương xuất hiện thôi. Ta cầu xin phụ hoàng cho ta một thời gian, bái Phật là cái cớ tốt, vài ba năm nữa sẽ không có ai muốn lấy một công chúa lớn tuổi nữa.”
Nói tới đề tài này Thiết Tâm Nguyên cũng không thoải mái chút nào, nhưng chẳng thể né tránh:” Nói thực, phụ hoàng cô sẽ không đồng ý đâu, nếu người muốn chỉ điểm trượng phu cho cô, biện pháp gì cũng vô ích.”
Công chúa nhoẻn miệng cười, đột nhiên chuyển chủ đề:” Có phải lúc nãy ngươi muốn hỏi vì sao lại bất chấp nguy hiểm của Tiểu Châu Nhi, Trương ma ma và các thị vệ trốn ra ngoài đúng không?”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu, y biết công chúa thiện lương sẽ không làm chuyện bất chấp sinh tử của người xung quanh.
Công chúa nắm lấy ống tay áo Thiết Tâm Nguyên:” Nguyên ca nhi, chỉ mong ngươi nhớ lấy Uyển Uyển ngày hôm nay, sau này trên đời chỉ xuất hiện một Triệu Uyển thanh danh lang chạ.”
Thiết Tâm Nguyên giật bắn mình.
( Cao Dương công chúa truyện) ( Thái Bình công chúa truyện) ( An Nhạc công chúa truyền ký), đó là những cuốn sách công chúa nhờ y kiếm cho gần đây, còn tưởng nàng muốn xem những cuốn sách ấy để cảnh cáo bản thân, không ngờ nàng muốn học cái xấu.
Mà bước đầu tiên chính là tự ý rời cung, cùng mình quan hệ không rõ ràng ... Sau đó tính cách thay đổi hẳn, thành công chúa hung ác, khiến những kẻ cầu thân phải bỏ chạy.
Thiết Tâm Nguyên cười khổ:” Vậy có muốn ta cạo trọc đầu vào Tướng Quốc tự xuất gia, sau đó bái một vị cao tăng làm thầy không?”
Công chúa tròn mắt:” Làm gì?”
“ Còn làm gì à?” Thiết Tâm Nguyên tức giận, giật bông hoa sen xé nát ném xuống thái hà:” Cô làm thế là muốn biến mình thành Cao Dương công chúa, vậy ta không thành yên tăng Biện Cơ mà được à?”
Công chúa xấu hổ vô cùng cầm hoa sen quất túi bụi lên người Thiết Tâm Nguyên:” Ai cho ngươi nói bậy, nói bậy này, nói bậy này, ai muốn tư thông với ngươi, ta chỉ không muốn gả đi thôi, nên đành bôi xấu bản thân.”
Thiết Tâm Nguyên đưa tay giữ lấy cành sen:” Cô muốn làm gì phải suy nghĩ cho kỹ, đừng để khiến bản thân cô độc cả đời, tới khi đó mới hối hận.”
Công chúa ném cánh hoa đi, hai tay chống hông:” Ngươi là sĩ nhân còn không bận tâm bản thân bị phỉ báng, ta là một tiểu nữ tử cần gì chú ý.”