Chương 043: Một ngày dạo chơi Đông Kinh. (5)
Thiết Tâm Nguyên vỗ vỗ bậc đá bên cạnh, ý bảo công chúa ngồi xuống, khi nàng ngồi rồi mới nói:” Còn nhớ tiểu cô nương bán hồn đồn mà ta kể cho cô nghe không?”
Công chúa nhớ hết những chuyện Thiết Tâm Nguyên kể cho mình, đó là phần thú vị nhất trong cuộc sống tẻ nhạt của nàng, nêan gật đầu ngay:” Nhớ, về sau nàng ta đi làm ca kỹ đúng không?”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu:” Đúng thế, thời gian trước ta gặp cô ấy làm ca kỹ tới sắp chết đói, định đưa cô ấy tới Xảo trang nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mở hiệu hồn đồn.”
“ Làm thế rất tốt, ta luôn muốn mở một hiệu bánh canh.”
“ Kết quả người ta gặp được đại gia tỳ bà, sau đó theo người ta đi tới Quy Tư học cổ nhạc, khi ta ở trong đại lao thì họ đi rồi.”
“ Ngươi nói với ta chuyện ấy để làm gì?” Công chúa cảnh giác hỏi:
“ Là để nói với cô, ta chưa bao giờ ngăn cản mộng tưởng của người khác, chúng ta sống trên đời này đã đủ gian nan rồi, nếu ngay cả mộng tưởng cũng vứt bỏ, vậy sống vội vã hết cuộc đời thật đáng tiếc.”
“ Mộng tưởng của Xảo Nhi là thành đại đạo lục lâm hùng bá sơn lâm, ta muốn trước khi chết trả hết món nợ của mình, ra đi không vướng bận. Tiểu Hoa tuy đánh đàn rất tệ, cô ấy vẫn có mộng tưởng một ngày mình chơi đàn khiến mọi người khóc ướt tay áo.”
“ Nếu cô muốn tự làm chúa tể vận mệnh của mình, ta có lý do gì để cản trở.”
Công chúa cười cực kỳ ngọt ngào, hơi nghiêng người sang khẽ chạm vào vai Thiết Tâm Nguyên:” Ta sẽ thành vị công chúa thanh danh tệ hại nhất Đại Tống, chỉ có như thế mới không có những kẻ mang ý đồ muốn thăng quan phát tài tới cưới ta.”
Thiết Tâm Nguyên buông một tiếng thở dài:” Làm bằng hữu của cô thật đen đủi, thế này đi, cô cứ thong thả tìm người hợp ý gả đi, nếu không tìm được thì gả cho ta quách, dù sao ta cũng chẳng bận tâm mình cưới ai.”
“ Gả cho ngươi cũng không tệ, nhưng muốn cưới ta, sính lễ không thể ít, hiệu bánh canh của mẹ ngươi không đủ đâu.” Công chúa chê bai:
Thiết Tâm Nguyên nhìn công chúa cho tới khi nàng thiếu tự nhiên mới cười:” Không phải cô nhiều tiền lắm à? Cô đưa cho ta, ta tới cầu thân với phụ hoàng cô.”
Hai người cùng cười lớn, gió sông cuốn tiếng cười đó đi thật xa.
“ Phải đi thôi ...”
Một lúc sau Thiết Tâm Nguyên đứng dậy gọi xe ngựa, nhưng công chúa cứ đứng ngây bên sông, y không giục, đứng sau lưng chờ đợi.
Công chúa đang khóc, bờ vai nhỏ rung lên liên hồi.
Xa phu chỉ nàng nói:” Dỗ tiểu nương tử đó đừng nhảy sông.”
“ Sao lão bá nhìn ra nàng là nữ tử?”
“ Lão phu đánh xe bao năm, thấy nhiều tiểu nương tử mặc nam trang rồi, nhanh đi, nhảy sông là phiền đấy.”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu:” Nàng ấy không nhảy đâu, không bao giờ ...”
Công chúa khe khẽ hát bài đồng ca Thiết Tâm Nguyên dạy mình:
Trời đêm phủ khắp màu đen
Tỏa sáng những tinh tú lấp lánh
Đom đóm bay, đom đóm bay
Ngươi đang nhớ ai?
Tinh tú trên trời cao rơi lệ
Khắp đại địa hoa hồng ủ rũ
Gió đêm lạnh gió đêm lạnh
Chỉ cần có ngươi bên cạnh
Bài hát này vốn đã cực hay, lại thêm giọng ca trong trẻo của công chúa, lão sa phu nghe tới ngây ngất.
Thế nhưng Thiết Tâm Nguyên lại chua xót, đi tới bên sông nắm tay nàng:” Không đùa với cô đâu, nếu cô không tìm được nam tử mình ái mộ, vậy thì gả cho ta đi.”
Thiết Tâm Nguyên luôn cho rằng, không cần thiết đầu tư quá nhiều tinh lực vào chuyện tình cảm nam nữ, làm tốt quá trình là đủ.
Dù ái tình hay tình thân đều vô hình vô chất, biểu hiện sự tồn tại của chúng là quá trình tương thân tương ái.
Thế nên nhiều khi ái tình là một công việc, nếu như ngươi lừa dối tình cảm của một người, nếu như có thể lừa nàng cả đời, thì đó cũng là quá trình yêu thương, bất kể ngươi có nhớ tới nàng sau khi nàng qua đời hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần thời khắc nàng nhắm mắt có thể thấy ánh mắt quan tâm của ngươi là đủ.
Tình thân lại là thứ trách nhiệm có từ khi sinh ra, có ở trong mạch máu của ngươi, không thể không coi trọng.
Tình cảm của Thiết Tâm Nguyên với công chúa rất phức tạp, không thể gọi là yêu, nhưng chắc chắn là có thích, có bị nàng thu hút, nhưng cũng có lúc coi nàng như tiểu muội ngây thơ, mong một người lăn lộn bùn lầy hồng trần toàn tâm toàn ý yêu một tiểu cô nương chưa trưởng thành là không hiện thực.
Cho nên dù công chúa chuẩn bị bồi dưỡng y thành Biện Cơ hay là phu tế, Thiết Tâm Nguyên đều chẳng bận tâm, sở dĩ chiều chuộng nàng hoàn toàn là vì nữ hài tử này cho y thấy sự thuần khiết và thiện lương mỹ lệ của thế giới.
Công chúa leo lên tường hoàng thành trong ánh mắt kinh hoàng của đám thị vệ.
Lúc ra thì cần che dấu, lúc về không cần, lừa trên không dối dưới là một phép tắc của quan trường, tất nhiên ngươi muốn chọn lừa trên dối dưới cũng được thôi, nhưng loại người đó không sống lâu dài được.
“ Ta tìm công chúa về đấy.” Đợi công chúa nghênh ngang đi rồi, Thiết Tâm Nguyên lớn tiếng nói với đám thị vệ:
Thấy thủ lĩnh thị vệ Lão Hoàng sắp khóc tới nơi, Thiết Tâm Nguyên nói thêm:” Hoàng thúc, không ai biết đâu, đừng nói cho ai biết, nếu bị Vương Tiệm phát hiện thì ta khó sống.”
Không lâu sau có một túi tiền ném xuống.
Tiền không nhiều nhưng là một sự chứng minh, mọi người là đồng bọn trong chiến hào.
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên không từ chối, thản nhiên nhặt túi tiền lên, làm thế mình có lợi, đám thị vệ cũng yên tâm.
“ Lão Nhan, đô đầu Trung Chính điện bị Bao Long Đồ bắt rồi, đại tướng quân cực kỳ nổi giận, tới phủ Khai Phong đòi người, nhưng bị Bao Long Đồ giam luôn trong phủ, giờ toàn bộ thị vệ Trung Chính điện bị Đái ngự khí giới tước vũ khí. Trời mới biết sắp xảy ra chuyện gì, nếu như lúc này có người biết công chúa rời cung từ chỗ Hoàng thúc ngươi thì không rụng đầu đã là may.”
Lão Hoàng là người nhìn Thiết Tâm Nguyên lớn lên, rất tốt, cực kỳ chiếu cố Thiết gia, Thiết Tâm Nguyên không muốn hắn xảy ra chuyện, đứng lên nóc nhà vẫy tay gọi hắn tới.
Khi góc tường này chỉ còn lại hai bọn họ, Thiết Tâm Nguyên nhỏ giọng nói:” Hoàng thúc đang nói tới Nhan Tú phải không?”
Lão Hoàng gật đầu:” Chính thế, không chỉ Nhan Tú còn có Quách Đạt, Vương Thắng, Tôn Lợi cũng bị bắt, không ai biết vì sao? Đại tướng quân cho rằng phủ Khai Phong nhầm lẫn, đi đòi người, ai ngờ một đi không quay lại.”
“ Hoàng thúc, nếu thúc có giao tình gì với bốn người này thì lập tức chặt đứt, lập tức, không được có chút trì hoãn nào.” Thiết Tâm Nguyên dùng giọng nghiêm túc nhất nói:
Lão Hoàng ngớ người, nhoài hẳn ra thì thào:” Ngươi biết chuyện này à?”
Thiết Tâm Nguyên gật đầu:” Biết một chút, lần này trong cung khó tránh khỏi một cuộc thanh tẩy, Hoàng thúc cẩn thận.”
Tuy Thiết Tâm Nguyên không nói ra nguyên do, Lão Hoàng cũng không hỏi, một mình đứng trên tường thành cân nhắc thiệt hơn.
Thị vệ trong cung đồng lòng, chỉ cần một người có chuyện, tất cả sẽ làm ầm ĩ tới khi cứu được mới thôi, tất nhiên chỉ khi là chuyện nhỏ, còn nếu là chuyện lớn, ai to mồm sẽ mất đầu.
Lão Hoàng nghĩ tới Dương Hoài Ngọc vừa mới dẫn quân vào cung, sống lưng đẫm mồ hôi, vừa rồi hắn còn cùng thuộc hạ thương lượng làm sao để phối hợp với các huynh đệ Trung Chính điện.
Dương Hoài Ngọc là ai?
Hắn là biên quân, bộ thuộc cũng dẫn từ Phượng Châu tới, đám giết người vào cung có chuyện gì hay ho được.
Khi giết người mới dùng tới kẻ giết người.
Gió tối mang chút hơi nóng bốc lên từ mặt đường vẫn làm Lão Hoàng rùng mình, không chút do dự gỡ đầu hổ trên trên mũ ném xuống:
“ Nguyên ca nhi, lời vừa rồi của ngươi cứu cả nhà Hoàng thúc đó, cái đầu hổ này chế tác tinh xảo, cầm mà chơi.” Nói xong xoay người chạy đi quát tháo gọi thuộc hạ tập trung lại.
Thiết Tâm Nguyên cầm đầu hổ lên ước lượng sức nặng, không ngờ làm bằng vàng thất, nhét luôn vào lòng, định khi nào rảnh đi đánh cho mẹ cái trâm.