Chương 049: Cao thủ tịch mịch. (2)
Hồ ly không ngửi thấy mùi hồ ly cái nữa, thế là yên tĩnh lại, chỉ là chẳng có tí tinh thần nào. Thiết Tâm Nguyên kệ xác nó, nó làm mình mất mặt quá thể. Thái học ở ngay trước mắt nữa, hôm nay không cần đối phó với đám phó dịch khốn kiếp, hôm qua chúng làm ồn ở hoàng thành, bị bộ khoái phủ Khai Phong bắt rồi, đánh ba mươi gậy lớn, phạt ba cân đồng mới thả.
Xử phạt như thế là nể tình Thái học là chốn văn hoa đấy, giáo huấn chút thôi, còn ác khuyển của bọn chúng thì thành bữa tối của thị vệ rồi.
Thiết Tâm Nguyên tới chỗ cũ, bày biện xong, đám phó dịch như cho dữ gườm gườm ở bên cho người đi bẩm với Âu Dương Tu, chẳng bao lâu Âu Dương Tu phe phẩy quạt bồ dẫn thêm ba người tới, bốn người tuổi đều không quá bốn mươi, mặc dù cao thấp khác nhau, nhưng đều phong độ ngời ngời, khiến mấy cô nương thanh lâu sáng mắt, tất nhiên rồi bọn họ là Đông Kinh tứ tài tử vang danh.
Âu Dương Tu trước tiên nhìn sau lưng Thiết Tâm Nguyên, không thấy cái lá cờ cực kỳ ngông nghênh kia, bất mãn nói:” Tiểu tử, dựng cái cờ kia của ngươi lên, không có nó thấy không đủ hứng thú.”
Liếc nhìn ánh mắt giết người của Thái học sinh, Thiết Tâm Nguyên vẫn sai Thủy Châu Nhi cắm cờ, hai chữ bọn ngốc nhanh chóng làm xung quanh sôi sùng sục.
“ Tiểu tử khốn kiếp, nếu không phải thấy ngươi còn nhỏ đã đánh bẹp mặt rồi.”
“ Mau bắt đầu, gia gia hết kiên nhẫn rồi, thắng tiền của ngươi, xem người lớn trong nhà có ra không?”
Hôm qua cái đám này còn vênh váo không muốn hạ mình tham gia, sau khi vị tài tử Âu Dương Tu đi đầu, hôm nay ùn ùn kéo tới, còn tranh nhau khiêu chiến.
Thủy Châu Nhi hết sức sợ hãi, ôm chặt úi tiền, đồng thời sẵn sàng bỏ chạy.
Mai huynh nhìn đám đông chen lấn xô đẩy thì cười bất lực nói với Âu Dương Tu cũng bị chen ra ngoài:” Xem ra hôm nay không có cơ hội rồi.”
Vương Củng Thần hôm qua không có mặt, giọng xem thường:” Ta không tin một đứa trẻ con lại hơn chúng ta, có khi chưa cần chúng ta ra tay đã bị đám Thái học sinh lấy hết tiền.”
Doãn Thù chỉ Mai Nghiêu Thuần cười:” Nhất định là Mai huynh kiếm cớ vì hôm qua tới muộn, không sao, hôm nay chúng ta không về.”
Xung quanh bỗng nhiên dần yên tĩnh lại, chứng tỏ ván cờ đã bắt đầu, Âu Dương Tu xua tay:” Đợi thêm một chút nữa đi rồi sẽ thấy.”
Bốn người tới quán trà, vừa uống vừa thảo luận chuyện hôm qua.
“ Ván cờ đó vô cùng quỷ dị, quân đen áp đảo chỉ một nước nữa là khiến quân đỏ bó tay chịu trói, lạ cái là, càng đánh càng hao binh tổn tướng, cuối cùng đành phải cầu hòa.”
Vương Củng Thần trầm ngâm:” Cực dương sinh âm, cực âm sinh dương là lý luận thôi, thực tế tử địa là tử địa, chủ tướng không có trí tuệ hơn đời, vũ lực siêu quần, không cách nào xoay chuyển. Nhưng chỉ là đứa bé chưa ráo máu đầu ...”
“ Ha ha ha, Đông Thần huynh, dòng nước trong giữa thế tục, cơn gió mát giữa sương mù chẳng phải là nói xuông đâu, ta cũng không tin, kết quả là ta và Mai huynh đều thua không còn gì để nói.”
Doãn Thù trầm tư liếc nhìn về phía Thiết Tâm Nguyên:” Chẳng lẽ trong đó có duyên cớ, một đứa bé sao có thể tranh cao thấp với Âu Dương huynh ở kỳ đạo cho được.”
Bên này đang nói chuyện bên kia Thiết Tâm Nguyên đã đánh liền mấy ván cờ.
Mà nói Thiết Tâm Nguyên đang đánh cờ, chẳng bằng nói y đang thu tiền.
Sớm dự liệu được hôm nay làm ăn cực tốt, vì thế Tiểu Xảo Nhi ngay trong đêm chế tác năm bàn cờ, mỗi bàn đều bày tàn cục kinh điển Quốc tĩnh binh nhàn.
Cho tới giờ Thiết Tâm Nguyên vẫn chưa định bày tàn cục khác ra, đây là vụ làm ăn lâu dài, dựa vào mấy quân cờ thôi sẽ không ngừng có bọn ngốc Thái học ứng chiến, giữ lại ít thủ đoạn vẫn hơn.
“ Không thể nào!” Một Thái học sinh ném quân cờ cuối cùng có thể dùng đi, rứt tóc rống lên:
“ Đa tạ, năm trăm đồng.” Thủy Châu Nhi tức thì ôm hộp gỗ tới trước mặt Thái học sinh đó, rụt rụt rè rè, chỉ cần có ai muốn quịt nợ là nó khóc toáng lên:
Thích nhất một điều là đám Thái học sinh đã có tư cách dùng bạc trắng, dù không muốn tới đâu thì Thái học sinh kia vẫn phải lấy ra một mẩu bạc ném vào hộp gỗ, lúc này trong hộp bạc đã phủ một tầng rồi.
“ Nếu muốn làm rõ, mai tái chiến, thế nào cũng phá được.”
Thái học sinh đó mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng xoay người bỏ đi, dù là Thái học sinh cũng không dư tiền nuôi chó, không ai chế nhạo hắn, ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm Thiết Tâm Nguyên, nhưng lúc này đều tự cân nhắc sức cờ của bản thân, không dám xông bừa lên như trước.
Âu Dương Tu ở xa nhìn, đến khi tiếng chuông trong Thái học vang lên, nói với Vương Cục Thần:” Đám học sinh bị sơn trưởng gọi đi rồi, tới lượt chúng ta đó.”
Vương Củng Thần nhíu mày thành cục dựa vào quan sát của hắn nãy giờ thì thằng nhóc kia vẫn toàn thắng, mím môi nói:” Không đúng, cực kỳ không đúng, không thể như thế. Học sinh trong Thái học là tinh hoa văn uyển của Đại Tống ta, chúng ta đều từ Thái học mà ra, trình độ những kẻ đó ra sao, chúng ta đều hiểu.”
“ Vậy mà trong thời gian ngắn đánh cho Thái học sinh thua tan tác, đây tuyệt đối không phải sức cờ cao tới mức nghiền nát tất cả, ta cho rằng có điều gian trá.”
“ Ba vị huynh trưởng, hãy để tiểu đệ đi thăm dò trước, ba vị đứng ngoài xem đã, tiểu đệ không địch nổi các huynh hãy lên, thực sự không chịu nổi bộ dạng đắc ý của tên nhãi đó.”
Thấy có người tới, Thiết Tâm Nguyên dừng đếm tiền, đem số tiền còn lại đưa cho người trung gian, hôm qua đã thương lượng với Tiểu Xảo Nhi, cần phải mua một ít công cụ thiết yếu để chế tạo đồ, như thế mời có tiền nuôi dưỡng mười mấy đứa trẻ lớn nhỏ.
Người trung gian đi giày đen hoa trắng thấy Vương Củng Thần tới, vội nói với Thiết Tâm Nguyên:” Ca nhi cứ kiếm tiền đi, lão hán trông coi giúp, yên tâm, có lão hán ở đây, đám chó con Cái Bang không dám nhòm ngó tiền của cậu.”
“ Vậy đa tạ.” Thiết Tâm Nguyên mỉm cười ngồi trở lại bàn cờ chờ đợi: