Ngân Hồ

Chương 064: Huấn luyện. (1)

Chương 064: Huấn luyện. (1)


Trong lớp vỡ lòng của Quách tiên sinh, chỉ một mình nhi tử là học tới Trung Dung, còn thằng béo nhà Trương đại hộ, tới nay chưa qua nổi Thiên Tự Văn.
Hiệu bánh canh Thiết gia không bán vào buổi tối, vì thế khi mặt trời lặn, hai mẹ con cũng về nhà.
Vương Nhu Hoa trước tiên nhìn cây lê không còn quả nào, chẳng nói gì, hai chân kẹp một quả cầu mây dưới đất, nhảy một cái làm quả cầu bay theo, đá liền mười mấy cái mới rơi xuống đất, động tác nhẹ nhàng duyên dáng. Thiết Tâm Nguyên ở bên ra sức vỗ tay reo hò.
Lau mồ hôi không hề tồn tại, Vương Nhu Hoa hoài niệm: “ Ôi không được nữa rồi, năm xưa mẹ có thể đá liền một hơi ba trăm cái cơ. Khi đá cầu tốt nhất mặc váy thất gian phá, như thế hai chân mới không bị trói buộc, đá cầu mới thoải mái. Có điều nhi tử này, khi khuê nữ nhà người ta mặc váy thất gian phá đá cầu, con tránh xa ra cho mẹ.”
“ Vì sao ạ? “ Thiết Tâm Nguyên mờ mịt hỏi:
“ Nhi tử ngốc, mặc váy thất gian phá, bên trong không mặc được tiết khố, một số khuê nữ có ý đồ chuyên môn mặc váy thất gian phá đá cầu trước mặt nam tử mình thích, hừ hừ, luôn có những kẻ vô liêm sỉ.”
“ Nhi tử của mẹ tuấn tú, tương lai thế nào cũng khó tránh khỏi có nữ tử không biết xấu hổ đá cầu trước mặt con, con nhớ đó, nhìn thấy nữ nhân mặc váy thất gian phá thì chạy cho nhanh, trong đó không có khuê nữ tốt đâu.”
Nhìn mẹ lắc eo đi vào nhà, Thiết Tâm Nguyên nghĩ nhất định mẹ từng thiệt thòi vì chuyện này.
Cầu mây tán loạn trên mặt đất rất nhiều, nhặt mãi mới xong, tới nửa sọt, đều là cầu mới tinh, dấu hiệu của Thất Xảo Trai.
“ Thật lãng phí.” Thiết Tâm Nguyên kéo sọt vào nhà, tính mai cho đám Thủy Châu Nhi vài quả, sau đó bảo đám tiểu khuê nữ mang đi bán.
Tường sau của Thiết gia là hoàng thành, gạch xanh lớn được xây chắc chắn, có điều trong nhà Thiết Tâm Nguyên có một viên gạch lỏng, kéo mạnh là ra.
Sau khi lấy gạch, Thiết Tâm Nguyên cho bột phấn vào, mấy năm qua thu hoạch rất nhiều nấm, vì thế y có một bao bột phấn lớn.
Khi làm loại chuyện này Thiết Tâm Nguyên đều dùng vải thấm nước bịt mũi, y thử rồi, nếu không may hít phải, hiệu quả không khác uống vào là bao, trước kia vì áp chế ảo giác kinh khủng đó, Thiết Tâm Nguyên nhân lúc mình tỉnh táo dùng khăn buộc miệng, dùng xích sắt khóa mình trong nhà.
Đợi thuốc hết hiệu lực, Thiết Tâm Nguyên bệnh nặng, dọa mẹ sợ chết khiếp.
Mùa thu là lúc thu hoạch nấm tốt nhất, mỗi khi tới thời điểm này, Thiết Tâm Nguyên luôn dẫn hồ ly tới cửa thoát nước hoa sen tìm nấm.
Y không hái hết mà luôn để lại một ít, làm y lo nhất chính là quá trình tự thoát độc của bản thân cây nấm, chẳng may nấm tán bay cũng có đặc tính này thì mình hết nguồn rồi.
Sau khi nhét viên gạch lại, Thiết Tâm Nguyên nằm trên cái giường nhỏ của mình nghĩ lại chuyện xảy ra trong ngày, bây giờ y tự tạo thành thói quen này, dù mệt mỏi thế nào cũng ôn lại chuyện đã xảy ra.
Hôm nay chuyện đều tốt đẹp, chẳng bao lâu chìm vào giấc mộng đẹp, so với kiếp trước, y thích kiếp này hơn, có cha mẹ, có nơi che mưa chắn gió, không có tiếng nổ đạn pháo suốt ngày, càng không ai cầm súng ép mình xông lên phía trước, mỗi đêm có thể ngủ ngon là hưởng thụ tuyệt vời nhất trên đời.
Trước khi nhắm mắt, xuyên qua ô cửa sổ, y nhìn thấy một ngôi sao sáng đang nháy mắt với mình …
Ngày hôm sau Thiết Tâm Nguyên tan học từ chỗ Quách tiên sinh liền vội vàng tới phế viên, đi qua cửa liền thấy bộ khúc của Dương gia.
Có ba người, một béo, một hơi gầy, còn một người thì què, cả ba tóc hoa râm gương mặt đều khắc khổ nhuốm mùi sương gió, nhìn là biết loại người từng trải không dễ trêu chọc.
Dương Hoài Ngọc, Tiểu Xảo Nhi, Tiểu Phúc Nhi, Tiểu Linh Nhi, Tiểu Hầu Nhi, Tiểu Hỏa Nhi, Tiểu Lạp Tháp, Tiểu Mễ Nhi đều đang chẻ củi ở trong sân.
Trước mặt bọn họ đã chất đống củi lớn, Thiết Tâm Nguyên chưa bao giờ nhìn thấy nhiều củi như thế.
Thủy Châu Nhi và mấy đứa nữ hài tử thì tụ tập dưới lán cỏ, nước mắt ngắn dài nhìn mấy ca ca bị hành hạ, nhưng co rúm vào một góc không dám nói gì, thấy Thiết Tâm Nguyên, Thủy Châu Nhi nhào tới như bay, ôm lấy y chưa nói gì đã òa khóc.
Không ngờ huấn luyện huấn luyện đã bắt đầu, hơn nữa ngày đầu đã khắc nghiệt như thế, Thiết Tâm Nguyên thấy mình rất sáng suốt khi dứt khoát từ chối tham gia chuyện hành xác này.
Đám Tiểu Xảo Nhi sống ở tiền viện, nơi này vốn là chỗ của hạ nhân, được cái lợi là sân rộng tuy bây giờ mọc đầy cỏ hoang, nhưng không có mấy thứ như giả sơn, ao nước rồi bồn hoa chậu cảnh vướng víu rất thuận tiện cho việc luyện tập.
Dương Hoài Ngọc vẫn chuyên tâm chẻ củi, khóe mắt chẳng thèm nhìn Thiết Tâm Nguyên một cái.
Lấy trong lòng ra một gói bánh gạo, bảo Thủy Châu Nhi chia cho mấy tỷ tỷ, rồi đến bên cạnh ba lão đầu.
Thiết Tâm Nguyên hôm nay mang tới một bộ dụng cụ pha trà, cho hai quả thông khô vào bếp lò, đặc cái ấm sắt đen xì lên đợi nước sôi.
Pha trà ở Đại Tống rất phiền, Quách tiên sinh đang dạy y , nên mới có bộ công cụ đầy đủ, trước tiên cho bánh trà lên bếp, rồi cho vào cái cối nhỏ, nghiền nát.
Lão binh cao gầy hếch mũi ngửi:” Không ngờ là trà tiểu long phượng.”
Lão binh béo dặn:” Thứ này cần tài nghệ đó, đừng làm hỏng đồ tốt.”
Thiết Tâm Nguyên toét miệng cười đáp lại, sau đó đem lá trà đã nghiền thành bột vào cái bát to bằng nắm đấm, giờ chỉ còn đợi nước sôi.
Khi quả thông sắp cháy hết thì nước sôi, Thiết Tâm Nguyên thêm vào ít bột gừng, ít bột áo đỏ, một ít nhục quê, do dự một lúc cuối cùng không cho thêm muối.
Dùng chổi đánh trà ngoáy thật nhanh, đợi khi bọt phủ cốc trà mới chia trà, rót ba chén sứ cung kính mời ba vị lão binh.
Lão binh béo uống một ngụm hết luôn: “ Dù ngươi dùng cách gì điều chế trà, tới cùng chỉ là thứ uống một hơi là hết thôi.”
Lão binh què tựa hồ có chút nghiên cứu với lá trà, nhíu mày:” Vẫn phải chén thỏ hào phối với trà long phượng ngon hơn.”
“ Chén thỏ hào đắt quá, tiểu tử không mua nổi.”
Lão binh cao gầy cười:” Có trà mà uống là tốt lắm rồi, cầu kỳ nhiều làm gì, năm xưa ông húp canh bùn làm gì có chén thỏ hào.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất