Ngân Hồ

Chương 065: Huấn luyện. (2)

Chương 065: Huấn luyện. (2)


Thủ pháp bổ củi của Dương Hoài Ngọc rất kỳ quái, chỗ hắn dùng lực không phải hai tay mà là eo, mỗi nhát rìu bổ xuống, khúc gỗ đều bị chẻ làm đôi, rìu không dừng lại, xoay một vòng bổ tiếp, đồng thời chân hắn đá một cái, khúc gỗ sẽ đứng trên đôn, đợi hắn chẻ tiếp.
Đám Tiểu Xảo Nhi không có cái cái bản lĩnh này, bổ mấy cái mới được, sau đó lại dùng tay đặt lên bổ tiếp, tay Tiểu Linh Nhi đã chảy máu rồi, nó băng bó lại rồi tiếp tục bổ củi, chúng đều là những đứa bé kiên cường từng trải qua cuộc sống khổ cực.
“ Tiểu tử, có hứng thú tham gia rèn luyện không?”
Nhìn lão binh béo như sói xám, Thiết Tâm Nguyên lắc đầu quầy quậy, cơ thể bảy tuổi chưa phát triển sao chịu nổi sự dày vò này.
Sở dĩ pha trà là muốn bịt mồm bọn họ, nói cho họ biết mình là người đọc sách, không phải đồ ngốc như Dương Hoài Ngọc, Tiểu Xảo Nhi luôn muốn làm siêu cấp võ sĩ.
“ Ngươi nên rèn luyện một chút.” Lão binh cao gầy cũng xúi:
“ Tiểu tử còn quá nhỏ, muốn luyện võ ít nhất phải sau mười hai tuổi.”
“ Rắm thối, mười hai tuổi gân cốt đã mọc hết, muốn trở thành cao thủ chân chính phải nhân lúc xương còn mềm, như thế mới hiệu quả gấp bội.” Giọng lão binh què nghe khiếp người, như cái chiêng võ còn kèm theo tiếng xè xè của rắn độc:
Thiết Tâm Nguyên thấy khóe miếng Dương Hoài Ngọc nhếch lên, khỏi cần nói cũng biết là kiến nghị do tên này đưa ra.
Lão binh què nói xong là kéo Thiết Tâm Nguyên vào lòng, xòe tay ra, mười ngón tay sờ dọc sống lưng Thiết Tâm Nguyên.
Cố nhịn đau, Thiết Tâm Nguyên đợi ông ta rụt tay lại mới nhăn nhó nói:” Tiểu tử không chịu được khổ.”
“ Gân cốt tốt, tư chi phát triển cũng tốt, eo nhỏ chân dài tay dài, rất hợp luyện đao pháp.”
Thiết Tâm Nguyên liên tục lui lại, cái gì mà eo nhỏ chân dài, nếu thêm vào mông nở nữa thì thành điều kiện bà bà tuyển nhi tức phụ à?
Lão binh béo khinh bỉ nói:” Người thông minh hiếm khi thành tài, chỉ biết ỷ vào trí tuệ né tránh khó khăn, lâu dần không còn dũng khí nữa. Loại người như vậy tốt nhất không nên vào quân đội, vì chúng thăng tiến nhanh hơn người khác nhiều, một khi thành tướng quân, vô số tướng sĩ đi theo coi như tới Quỷ Môn quan.”
Lão binh cao gầy gật gù tán đồng, nhìn Thiết Tâm Nguyên như nhìn đống phân chó, đứng lên đi tới bên Tiểu Linh Nhi lảo đảo:” Tử tử, lấy tinh thần cho ta, hôm nay không chẻ hết chỗ củi này chớ hòng ăn cơm.”
Thiết Tâm Nguyên vẫn cười hì hì, đám lão già này đầu tiên là uy hiếp, sau lại khích tướng, làm như mình không nhìn ra vậy.
Đám Tiểu Xảo Nhi sau này phải tiến hành huấn luyện thời gian dài, dinh dưởng cần theo kịp mới được, may là chỗ mẹ có rất nhiều xương, mỗi ngày chỉ cần cung ứng đủ canh xương cho chúng sẽ không tổn hại thân thể.
Thủy Châu Nhi mở to mắt ở lại bên nồi, nhìn Thiết Tâm Nguyên và các tỷ tỷ cho xương vào nồi lại cho củi xuống bếm, cơn thèm ăn làm nó quên mất các ca ca đang gặp nạn.
Rõ ràng dù Dương Hoài Ngọc hay đám Tiểu Xảo Nhi khỏi ăn cơm trưa rồi, ngày đầu huấn luyện sẽ hút cạn tinh lực của họ, Thiết Tâm Nguyên từng trải qua chuyện tương tự, căn bản không chuẩn bị cơm trưa cho họ.
Đám Tiểu Xảo Nhi đều chịu khổ quen, biết luyện võ là cơ hội hiếm có, dù bị ba lão binh hành hạ thảm hơn nữa cũng không xin xỏ một câu.
Thiết Tâm Nguyên nhìn xương trong nồi đã nấu tới trắng bệch, cho thêm đậu nành, canh xương không chưa đủ dinh dưỡng, đậu nành của người Dương gia mang tới, chất mấy bao gần tường, bọn họ có thể không giải thích được một cách hệ thống bằng khoa học, nhưng chớ coi thường kinh nghiệm sống của họ.
Cho vài giọt tương, thế là vị canh xương dậy lên ngay, Thiết Tâm Nguyên vớt một khúc xương nhìn tủy đã thu lại bên trong, rất hài lòng, ném bừa vào một ít đậu hũ và rau xanh, đợi huấn luyện kết thúc.
Lão binh què tới bên nồi, dùng thìa múc, húp xong nghi hoặc nhìn Thiết Tâm Nguyên, quay về cùng hai lão binh nữa thì thầm gì đó, sau đó hạ lệnh huấn luyện hôm nay đã xong.
Dương Hoài Ngọc tức thì nằm sõng soài trên bãi cỏ thở, Thiết Tâm Nguyên thì sai những đứa bé khác đỡ đám Tiểu Xảo Nhi đứng dậy đi lại, y không định nói ra chuyện phải làm sau khi vận động mạnh, ai bảo Dương Hoài Ngọc định hại mình.
Lão binh béo đá đùi Dương Hoài Ngọc rống:” Xéo dậy, ngay mấy đứa nhóc cũng không bằng còn mơ tới võ trạng nguyên.”
Dương Hoài Ngọc kêu thảm, gian nan bò dậy, hôm nay số củi hắn chẻ nhiều hơn tám đứa bé cộng lại.
Đám Tiểu Xảo Nhi tay đều toét cả rồi, run run không cầm nổi đũa, phãi lấy dĩa thay thế, thực ra toàn là công cụ giết người Tiểu Xảo Nhi làm, cơ mà bây giờ dùng rất tiện.
Dương Hoài Ngọc húp một ngụm canh là không chịu ngừng nữa, dạ dày bảo với hắn, thứ này ngon hơn canh thịt dê ở nhà nhiều.
Ba lão binh ngồi trên bàn ăn cơm nước trong nhà mang tới, vừa uống rượu vừa bàn bạc cách hại người.
Dương gia chuẩn bị mấy cái thùng gỗ cực lớn, một đám phó dịch đang đun nước, thấy bọn họ cho dược thảo vào, tò mò cầm ngửi, từ khi tới Đại Tống, Thiết Tâm Nguyên như thực sự quay về thời trẻ thơ, mọi thứ đều mới mẻ, đều muốn ít, y cũng tiếp thu rất nhanh. Hết ngửi xong lại nếm, đây là mã đề thảo, thứ này giúp hoạt huyết, trước kia ăn rồi, nhưng mà dùng đun nước tắm thì giờ mới thấy.
Lão binh cao gầy hỏi: “ Tiểu tử, nhận ra nó à?”
“ Đây là mã đề thảo còn gọi là thấu cốt tiêu, tiểu tử ăn rồi, nhưng chưa bao giờ dùng nó ngâm nước tắm.”
“ Giỏi, tiểu tử, ngươi nhìn đi, bọn chúng đều đang học thuật phòng thân, sao ngươi không học. Nếu ngươi xem thường công phu nặng nề này, gia gia còn có mấy món tán thủ, không cần quá tốn sức, luyện tốt cũng không thua kém đâu.”
Thiết Tâm Nguyên bĩu môi, làm gì có chuyện ngon như thế, luyện võ như cầy cấy, bỏ bao nhiêu sức thu hoạch bấy nhiêu, nếu có thứ hay như vậy, làm sao Dương Hoài Ngọc đánh không nổi một người bị thương? Muốn lừa trẻ con, mơ!
Bất kể cho ba lão binh bày đủ trò nói ngon nói ngọt dụ khị ra sao, Thiết Tâm Nguyên cũng chỉ toét miệng cười lắc đầu, làm ba người tức lắm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất