Chương 064: Thủy hình ác độc. (2)
Thiết Tâm Nguyên vẫn ngồi đó thong thả ăn đậu tằm ngâm muối đem rang, mằn mặn lại mềm xốp, ăn rất ngon, bình thường lúc thế này y hưởng thụ nhất, hôm nay như có ngọn lửa bập bùng cháy trong mắt. Ăn xong Thuyết Tâm Nguyên gọi Hỏa Nhi tới, tên này tuy chân tay thô kệch một chút nhưng rất khéo léo, được Xảo Nhi truyền nghề thợ rèn. Hỏa Nhi chẳng tốn mấy công sức đã mở được phòng của Thiết Tâm Nguyên, ngọn nến vẫn cháy nhưng ba người trong phòng đã ngủ say.
Trương Tường là một người cẩn thận, hắn không đụng tới rượu Hỏa Nhi đưa tới, uống rượu mình mang theo, ấm trà trên bàn vẫn còn đầy nguyên, hồ lô rượu, gói lá sen cùng xương xẩu vương vãi khắp nơi.
Cả ba đều mặc nguyên quần áo, hai tên kia quần áo nhem nhuốc dầu mỡ bẩn thỉu gục trên bàn, còn Trương Tường vẫn sạch sẽ, chỉ có chút hơi rượu nằm thẳng cẳng trên giường.
Hỏa Nhi mang nến có hương an thần đi, thay nến mới, cùng Thiết Tâm Nguyên dùng vải rộng quấn chặt Trương Tường, buộc hạt quả vào miệng hắn.
Xác nhận Trương Tường không thể phản kháng, lấy nước lạnh lau mặt hắn, Trương Tường tức thì rùng mình tỉnh lại, nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên cầm nến đứng trước mặt mình, nói không được, cử động cũng không xong, hai mắt trừng lên như muốn lòi khỏi tròng.
Thiết Tâm Nguyên không thừa lời, những lúc thế này nói nhiều dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một cái hồ lô nước chứa đầy nước đá treo trên màn, rút châm dưới đáy hồ lô ra, một lúc lâu có giọt nước nhỏ xuống, rơi trúng mi tâm Trương Tường.
Hỏa Nhi quấn một lớn chăn quanh cổ Trương Tường để hút nước.
Tính toán thời gian nước nhỏ xuống xong, Thiết Tâm Nguyên hài lòng dẫn Hỏa Nhi ra ngoài đóng cửa phòng lại, trong phòng trừ tiếng nước thi thoảng nhỏ xuống tách một cái thì chỉ có tiếng thở nặng nề của đám nha dịch.
Đến canh bốn khi Hỏa Nhi vào phòng, đốt nến lên bị hai con mắt trắng dã của Trương Tường làm giật mình.
Cởi hạt quả trong miệng Trương Tường ra, tức thì miệng hắn trào một đống dãi trắng, Thiết Tâm Nguyên dùng vải quấn hắn lau sạch, giúp hắn vuốt mắt, Hỏa Nhi thì thu lại hồ lô.
Kiểm tra lại gian phòng, không có chút dấu tích nào, thấy một tên nha dịch nói mớ, lần nữa thổi nến rời đi.
Trong lòng Thiết Tâm Nguyên cũng có một cuốn pháp luật.
Pháp luật này khác với Tống Hình thống mà Bao Chửng thừa nhận, nó khiêu chiến với hệ thống đạo đức của thế giới này, nhưng y chẳng bận tâm, y chỉ muốn sống ở thế giới này thật khoái hoạt và thỏa mãn thôi.
Trương Tường đã thành người gỗ.
Một người chỉ biết dựa vào bản năng hô hấp, uống nước, ăn cơm, bài tiết, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài.
Linh hồn của hắn như bị yêu ma quỷ quái hút mất, nằm đó chỉ có cái xác thôi.
Thiết Tâm Nguyên đã tự mình nếm thử uy lực của thủy hình rồi, khi tứ chi bị trói chặt, miệng không thể nói, nỗi sợ hãi vô hình lan tỏa khắp toàn thân.
Mà mỗi khoảng thời gian lại có nước lạnh nhỏ xuống, làm thân thể ngươi luôn tỉnh táo, hình phạt đó duy trì đủ lâu, tư tưởng và thân xác sẽ hoàn toàn tách khỏi nhau.
Đó là ác mộng của Thiết Tâm Nguyên.
Bây giờ y truyền ác mộng đó tới Đại Tống.
Khi thần thánh giáng phúc xuống nhân gian, thường thường mang tới cả tai họa, còn về phần ai hưởng phúc, ai gặp tai ương thì hoàn toàn khảo nghiệm nhân phẩm của con người.
Một buổi chiều mười ngày sau, Thiết Tâm Nguyên đã chuẩn bị đầy đủ những thứ trong danh sách của Bao Chửng.
Bao Chửng sờ khối vẫn thạch còn hơi nóng, có tên ngốc cũng biết đây không phải là vẫn thạch bị mất:” Đây thực sự là vẫn thạch?”
Xảo Nhi gật đầu:” Phủ tôn có thể nhờ công tượng của Tương tác giám luyện hóa xem, không luyện hóa được là vẫn thạch, nghe nói danh tượng viễn cổ khi chế thần binh cần dùng bản thân tuẫn táng, các vị có thể học theo.”
“ Đó là sự kiêu hãnh của ngươi?” Bao Chửng hừ một tiếng:
Xảo Nhi ngạo nghễ đáp:” Trong tay tiểu dân, sắt thường cũng có thể luyện thành thần binh.”
“ Nếu vậy vì sao còn muốn lấy vẫn thạch, lòng tham hại người sao?”
“ Tiểu dân cực kỳ hứng thú với vẫn thạch, nhưng rất hứng thú với nó, tảng đá đó trong mắt các vị chẳng qua là thứ đá quý, nhưng với tiểu dân, nó ẩn chứa vô số học vấn.”
“ Lời này có lý lắm, như tài phú nên nắm trong tay thương cổ, đồng ruộng phải thuộc về nông phu, vật liệu quý giá cũng nên do công tượng cao minh sở hữu.” Bao Chửng gật gù, sau đó giọng trở nên nghiêm khắc:” Lý Xảo, ngươi có vô số kỹ nghệ lợi nước lợi dân, nhưng lại giữ rịt cho riêng mình, cất giấu ở phòng chơi đùa, nước vô lợi, dân vô phúc, ngươi là thứ danh tượng gì chứ, chẳng qua là tên tặc nhân thôi.”
“ Còn Thiết Tâm Nguyên, ngươi từ nhỏ đã khai khiếu, có thiên phú ngàn năm hiếm có, nhưng không dùng nó vào chính đồ, lại dùng tiếu ngạo nhân gian, coi mạng người như cỏ rác, chỉ cần hơi mạo phạm ngươi, không diệt trừ là ngươi không cam tâm, ngươi là kẻ ác độc nhất thế gian.”
“ Hừ, sáng nay lão phụ của Trương Tường chất vấn lão phu, có phải Trương Tường bị ác nhân ám toán không, lão phu chẳng thể trả lời, dù biết ngươi tước đoạt linh hồn của Trương tường, nhưng chẳng có chút chứng cứ nào nên không thể làm gì được. Ngươi nghe rõ cho lão phu, nếu ngày nào đó có chứng cứ, lão phu nhất định biến ngươi thành tro không để ngươi độc hại thiên hạ.”
Thiết Tâm Nguyên cứ như chẳng nghe thấy, dùng mũi chân đá đá đoạn cây khô, Xảo Nhi chẳng nói chẳng rằng, chắp tay một cái, ý bảo mình đã hoàn thành lời hứa.
Bao Chửng nhìn hai người hít sâu một hơi, trước khi lên xe nói với Thiết Tâm Nguyên:” Ngươi hẳn là hài lòng, lão phụ của Trương Tường tự mình bóp chết thân sinh nhi tử, ngươi nên chứng kiến cảnh thảm tuyệt nhân gian đó.”
Thiết Tâm Nguyên cười nhạt:” Có trời cao nhìn là đủ, nhân quả thế nào Bao Long Đồ tự biết.”
“ Đúng là thế, người làm có trời nhìn, ha ha ha, nói hay lắm, trời cao nhất định biết đêm hôm đó xảy ra chuyện gì.” Bao Chửng nói xong dẫn vô số nha dịch rời Xảo trang.
Miệng Lão Bao thật độc.
Ông ta vừa đi thì trời nổi sấm sét, mây đen cuồn cuộn như vạn mã bôn đằng, chẳng mấy chốc đã bao phủ bầu trời, sấm nổ liên hồi không khác gì trống trận.
Xảo Nhi nhe răng chỉ bầu trời:” Ông trời tới tìm ngươi đó.”
Thiết Tâm Nguyên âm u nhìn trời rồi quay sang nhìn thanh trúc cao buộc sợi dây thép, bĩu môi khinh miệt:” Dựng nó lên cho ta, nếu ông trời muốn đánh ta, nó sẽ đỡ hộ.”