Ngân Hồ

Chương 063: Thủy hình ác độc. (1)

Chương 063: Thủy hình ác độc. (1)


Để lại không gian riêng cho hai người, Thiết Tâm Nguyên đuổi những người khác ra ngoài, Vương Bà Tích nhiều tật xấu, nhưng không ngu xuẩn, nói tới tật xấu thì người Xảo trang có ai không thói hư tật xấu đầu người chứ? Riêng một điều không phản bội người mình là đủ rồi, từ nay trong Xảo trang sẽ có một chỗ thuộc về nàng.
Linh Nhi kéo một lão đại phu loạng choạng vào sân, kệ ông ta chửi bới, dẫn tới phòng Vương Bà Tích, đóng cửa lại mới thở hồng hộc kéo Thiết Tâm Nguyên sang một bên:” Thứ khác dễ kiếm, còn vẫn thạch phải làm sao, thứ đó bị chúng ta nung chảy rồi.”
“ Vẫn thạch là gì?” Thiết Tâm Nguyên hỏi lại:
Linh Nhi không biết nói sao, nghĩ một hồi vung tay minh họa:” Là thứ đốt không chảy.”
“ Vậy chúng ta cho họ một cục đá đốt không chảy là được.”
“ Thế cũng được à?”
“ Đương nhiên, quan viên còn dán vảy vàng vảy bạc lên người lợn nói nó là kỳ lân nữa cơ mà, vì sao chúng ta lại không thể dùng cục đá nung không chảy làm vẫn thạch?” Thiết Tâm Nguyên xua tay:” Chuyện đâu còn có đó, giờ người là quan trọng nhất.”
Mười ngón tay của Vương Bà Tích bị gãy mất bốn, sáu ngón còn lại đều trật khớp nghiêm trọng, khi đại phu nắn xương, cơn đau đó người thường không thể chịu đựng.
Tiếng kêu gào của Vương Bà Tích truyền khắp trang, Nhu Nhi và mấy tỷ muội nước mắt rưng rưng đứng ngoài phòng chờ đợi.
Trương Tường và hai tên nha dịch ngang nhiên vào bếp kiếm được mấy miếng xương mang ra gặp, cười hô hố nhìn đám đông lo lắng trong sân, thi thoảng còn chỉ chỉ trỏ trỏ, mặc kệ những ánh mắt phẫn nộ, cứ luôn mồm nói mụ điên.
Xảo Nhi tiễn đại phu đi ra nhìn Trương Tường một cái không nói gì, dọn phòng khách cho đại phu, đợi mai trị thương tiếp.
Trương Tường hất hàm quát:” Này Lý Xảo, cầm rời gia gia mười thước đấy.”
“ Trương bộ đầu, mọi người ở Đông Kinh là chỗ quen biết cũ rồi, trước kia ngươi là nha dịch, ta cũng có chu cấp, dù không tính là giao tình, cũng không cần tuyệt tình như thế.” Xảo Nhi mặt âm trầm nói:
Trương Tường cười khẩy nhổ phì bãi nước bọt:” Gia gia đây là bộ đầu phủ Khai Phong, ngươi chẳng qua là tên lưu manh mà xứng nói là quen biết lão tử à? “
Rồi chỉ gian phòng cạnh phòng Xảo Nhi:” Hôm nay gia gia ngủ ở đây, đồ kẻ nào thì dọn ra ngoài đi.”
Gian phòng đó là của Thiết Tâm Nguyên, y không nhiều lời lấy đồ của mình đưa ra ngoài, Trương Tường dẫn hai nha dịch kiểm tra kỹ lưỡng một phen, quát bảo Phúc Nhi mang rượu tới, ba người ở trong phòng chơi đoán quyền uống rượu, cười nói ồn ào.
Trăng lên giữa trời, Xảo Nhi từ phòng mình ra, thấy Thiết Tâm Nguyên ngòi ở thiên tỉnh, trước mặt có một bầu rượu và đĩa đậu tằm.
“ Đã ngủ được chưa?”
“ Chưa.” Xảo Nhi lắc đầu:” Nàng ấy bảo ta đánh ngất, không chịu nổi đau nữa ... Mà ngươi sao để Trương Tường ngủ trong phòng mình, thường ngày ta vào phòng ngươi ngủ một tối ngươi cũng kêu ca.”
Thiết Tâm Nguyên ném đậu tằm vào mồm:” Đây là lần cuối cùng trong đời hắn có thể ngủ yên lành, ta chấp làm gì?”
Xảo Nhi giật mình:” Vạn vạn lần không thể giết người ở đây.”
“ Ta không giết, Bao Chửng còn đang đợi kìa, giờ giết người chỉ khiến chúng ta rơi xuống vực sâu không đáy. Ta làm việc mà ngươi còn phải lo à?”
Xảo Nhi yên tâm ngồi xuống, cầm lấy viên đậu tằm, hồi lâu không ăn, lần này do hắn gây họa, mục đích ban đầu chỉ nhắm vào vẫn thạch mà thôi, hắn nhất thời nổi hứng còn lấy cả những thứ khác. Nếu không phải tại hắn thì Vương Bà Tích cũng đâu có cơ hội lấy trộm như vậy, trước kia Thiết Tâm Nguyên nói tới nhân quả thật không sai.
Cũng không phải vì tham lam, tiền kiếm được làm gì, chẳng phải hưởng thụ à, nếu vì thế đám Xảo Nhi đã chẳng chôn tiền dưới dất, bản thân vất vả ép dầu, hắn chỉ là thích cái cảm giác đó.
Mọi khi mỗi lần phạm sai lầm đều bị Thiết Tâm Nguyên xỉa xói rất lâu, lần này y không nói gì cả, Xảo Nhi rất biết ơn, chủ động nghĩ cách giải quyết:” Lần trước ta có được viên khổng tước thạch từ khách thương Tây Vực, ngươi thấy dùng làm vẫn thạch được không, chỉ là không đủ nặng.”
Sắt trong tảng đá đó bị Xảo Nhi nung chảy, vậy mà phần bên ngoài nung bảy tám ngày không chảy, tặng cho hoàng đế đúng là thích hợp, Thiết Tâm Nguyên gật đầu:” Ngươi cho sắt thuần vào trong là đủ, dù sao người khác chẳng làm gì được thứ đó, bọn chúng ngay sắt thuần cũng không nung nổi nữa là.”
Bóng đêm mở ảo phủ xuống mặt đất, bên kia bức tường thành cao lớn là đường phố sáng đèn nhộn nhịp, bên ngoài chỉ tiếng ếch kêu ộp oạp, ánh đèn le loi chiếu ra từ tiểu trang nằm lặng lẽ bên tường thành.
Một điều kỳ lạ là đêm khuya khiến người ta tỉnh táo hơn ban ngày, Xảo Nhi hối hận nói:” Ài, đáng lẽ lúc đó ta không nên lấy thêm mấy thứ kia, chỉ là cơ hội tốt như vậy trước mắt, tay chân ngứa ngáy không nhịn được.”
Thiết Tâm Nguyên thở dài:” Nếu là ta có lẽ cũng làm như ngươi, chuyện của Vương Ba Tích không ai trách ngươi hết.”
“ Ta biết!” Xảo Nhi vỗ vai Thiết Tâm Nguyên:” Chỉ là Vương Bà Tịch không phải người của chúng ta, điều này ta dám khẳng định, nàng ta hi sinh nhiều như thế, chẳng qua là muốn nhiều lợi ích hơn thôi. Nàng ta rất thông minh, biết lợi ích kiếm được ở chỗ quan phủ không nhiều bằng ở chỗ ta.”
“ Ta và nữ nhân đó ngủ với nhau lâu như vậy, rất biết nàng ta không phải là người có tình nghĩa, ta thử muốn nàng hòa ly với trượng phu, kết quả là người ta không chịu. Lưu Nhị không quản thúc được nàng, cũng không muốn bị ta quản thúc, nàng giống bọn ta, đều là cái cỏ dại mọc lên ven đường, thà sống bừa bãi chứ không muốn bị gò bó.”
“ Dù thế nào hôm nay người ta hi sinh lớn như thế, ta sẽ cho nàng ta một khoản tiền ngoài tưởng tượng, đủ nàng ta đi tới bất kỳ nơi nào, sau đó cắt đứt.”
Thiết Tâm Nguyên ngửa cổ uống một ngụm rượu: “ Ta lại thấy hai người là đôi trời sinh đấy, bạc tình lang, vô tình phụ, môn đăng hộ đối.”
“ Ha ha ha, phải nói mấy câu khó nghe mới là ngươi, hôm nay nhẫn nhịn khó chịu lắm rồi phải không?” Xảo Nhi đứng dậy chỉ gian phòng không có chút động tĩnh nào: “ Ngươi định làm gì chúng thì làm đi, ta ra xưởng chút.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất