Chương 068: Cung điện của công chúa.
Ài, vốn chuyện này công chúa chỉ cần uống say chút chút thôi, biểu thị mình không muốn gả đi, đám huân quý mắt tinh lắm, thế nào cũng hủy chuyện cầu thân. Ai ngờ nha đầu này ngày ngày chuốc say bản thân, với hoàng gia mà nói là bê bối lớn, dù hoàng đế cưng chiều không xử lý, những thành viên khác của hoàng tộc cũng không vừa mắt, dưới tình hình đó, nàng không gặp xui xẻo thì là ai?
Dưới sự khuyên bảo của Thiết Tâm Nguyên, công chúa lương thiện cuối cùng chấp nhận tới đạo quan sinh sống, nhưng đưa ra yêu cầu, y rảnh rỗi phải tới Tử Thần quan thăm mình, ngoài ra phải giúp mình cải tạo điều kiện sinh sống ở đạo quan.
Chỉ một nguyện vọng nho nhỏ của công chúa, rơi vào Thiết Tâm Nguyên liền biến thành công trình phồn hoa.
Thứ nhất, công chúa nhát gan, phòng không được quá tối, dù là viện tử cũng phải quang đãng, tốt nhất lúc nào cũng sáng như ban ngày.
Dễ, Thiết Tâm Nguyên thấy một cái ao metan đủ cung cấp ánh sáng vĩnh cửu cho công chúa.
Thứ hai, công chúa thấy gỗ trong phòng có sâu mọt, cứ cắn gỗ làm nàng không ngủ được, phải làm một căn nhà chắc chắn.
Thế là Thiết Tâm Nguyên hứa xây cho nàng một căn nhà mà nàng chưa từng thấy.
Thứ ba, công chúa nói ở đạo quán buồn chán, Thiết Tâm Nguyên phải ....
Xảo Nhi xem bản kế hoạch mà Thiết Tâm Nguyên liệt kê ra, ném ngay sang bên, thở dài:” Không phải ngươi hầu hạ công chúa, mà đang hầu hạ tổ tông, lò gốm của nhà ngươi ta là chuyên môn chế đồ gốm, ngươi lại muốn dùng làm gạch gốm, còn là loại vuông vức một xích, ngươi có biết tốn kém thế nào không?”
Thiết Tâm Nguyên ném túi tiền lên bàn:” Công chúa trả tiền rồi, thoải mái.”
Xảo Nhi lại cầm lấy tờ giấy chỉ một hàng chữ:” Ngươi còn muốn làm cái mà ngươi gọi là hệ thống cấp thoát nước trong phòng công chúa, treo đầu thú ở sân, thế có cần ta đào luôn cho ao sen, nuôi cá chép gấm, biến thành giống phủ Bộc vương không?”
Thiết Tâm Nguyên chỉ túi tiền, lặp lại:” Một nghìn quan, đủ cho ngươi làm thoải mái.”
“ Thoải mái cái con bà nhà ngươi, một nghìn quan mà đủ làm cái thứ mà ngươi yêu cầu à, đây đâu phải là nhà, đây là cung diện ...” Xảo Nhi nổi đóa bóp cổ Thiết Tâm Nguyên, lắc lấy lắc để:” Ngươi thích lấy lòng tiểu tình nhân của ngươi thì mặc xác ngươi, giỏi thì tự đi mà làm, nói cho sướng mồm rồi đổ hết khó khăn lên đầu lão tử là sao?”
“ Khoan! Ặc … ặc … Khoan! Nghe ta nói đã.” Thiết Tâm Nguyên tốn công gỡ tay Xảo Nhi ra, ho một lúc mới nói được:” Trong đó một phần là phí bảo bộ chúng ta nộp cho công chúa.”
“ Có vấn đề gì sao?” Xảo Nhi ngờ vực hỏi:
Thiết Tâm Nguyên thở dài nói:” Từ lúc chúng ta nộp văn thư sửa đường lên là Lão Bao biết hết rồi.”
Cái tên Bao Chửng hiện giờ với Xảo Nhi mà nói là quá khủng bố, nghe thế lông tóc dựng cả lên, nếu không phải là có Thiết Tâm Nguyên ở đây thì hắn ngay lập tức thu thập tế nhuyển bỏ trốn rồi.
Số đầu người Bao Chửng chém hai tháng qua sắp bằng số lúa mạch mà hắn từng gặt từ bé tới giờ, tới giờ ngoài Huân Nam Môn còn có bảy tám cái đầu người treo lủng lẳng cứ rời Xảo trang một cái là thấy ngay, không sợ sao được.
“ Lão Bao mà muốn diệt chúng ta thì ngươi giấu công chúa trong đũng quần cũng vô dụng.”
“ Chúng ta sở dĩ yên ổn ở đây là do Lão Bao không muốn làm gì chúng ta, nếu không như ngươi nói, dù có ...” Thiết Tâm Nguyên đột ngột vung chân đá Xảo Nhi:” Con bà nó đừng có nói thô tục như vậy được không?”
Xảo Nhi cười hô hố tránh ngay.
Thiết Tâm Nguyên ném đồng bài ra:” Lão Bao cho ta cái này, hi vọng tương lai ta bị truy sát thì chạy nhanh một chút.”
“ Ai truy sát chúng ta?” Xảo Nhi cầm cái tẩu mã bài lên, hắn biết thứ này, có nó sẽ rất thuận tiện:
“ Lão Bao nói với bên ngoài, lần này nhờ công chúng ta nên mới có thể quét sạch đạo phỉ ở Đông Kinh.” Thiết Tâm Nguyên nản chí nói:
“ Trời ơi!” Xảo Nhi đánh rơi đồng bài kẻng một tiếng, ôm đầu ngồi xuống đất một lúc chợt đứng lên kéo tay Thiết Tâm Nguyên:” Trốn tới Giang Nam thôi, đi ngay bây giờ.”
“ Giang Nam cũng có Di Lặc giáo, chúng ta tới đó lạ nước lạ cái chết càng nhanh.”
“ Vậy phải làm sao?” Xảo Nhi như kiến bò chảo nóng:” Hay là đi Tây Hạ.”
“ Không cần phải thế, hiện Đông Kinh là nơi an toàn nhất với chúng ta rồi, vì đối phó với độc kế của Lão Bao, mấy ngày qua ta đi kể chuyện hôm đó với người thuyết thư, tâng bốc Lão Bao lên tận mây xanh, qua thời gian nữa ông ta sẽ thành nhân vật truyền kỳ, ngày minh oan trần thế, đêm xử án oan hồn.”
Thiết Tâm Nguyên nghiến răng, những sự tích trước kia xem Bao Công Kỳ Án còn nhớ nhiều lắm, lần này quyết lại hết cho Lão Bao, giúp ông ta danh truyền ngàn đời luôn:” Trong thời gian đợi tin tức lan đi, toàn bộ chúng ta tới Tử Thần quan xây nhà cho công chúa, nơi đó được quan phủ thị vệ bảo hộ trùng trùng, tới đó có thể nhẹ nhõm nửa năm.”
Xảo Nhi dần dần bình tĩnh lại, đấm mạnh lên bàn:” Vẫn phải chuẩn bị kế hoạch bỏ trốn cho chắc, chỉ đám nữ hải tử, Thủy Châu Nhi và Bao Tử ở lại, còn toàn bộ sẵn sàng bỏ trồn. Phải rồi, di di thì sao?”
“ Ta đi đâu phải đưa mẹ ta theo đó rồi, nếu bỏ lại mẹ ta, mẹ ta sẽ khóc chết thôi.” Thiết Tâm Nguyên nói chắc nịch:
Xảo Nhi lại đi vòng vòng, cuối cùng dẫm chân:” Thôi vậy, chúng ta ở lại Đông Kinh đấu với chúng, nếu chúng không tới tìm chúng ta thì thôi, tới đây chưa chắc hươu chết vào tay ai.”
“ Không nghiêm trọng như thế đâu, chỉ là một loại khả năng thôi, Bao Chửng mới là mục tiêu diệt từ đầu tiên của chúng, nếu ông ta chết, chúng ta mới cần chạy ngay trong đêm ...”
Xảo Nhi và Thiết Tâm Nguyên bàn bạc một số an bài sau đó chia tay ai làm việc nấy.
Trong lúc chờ công chúa tới Tử Thần quan, Xảo Nhi không rảnh rỗi, liên lạc với đám lưu manh quen biết khắp Đông Kinh, ăn uống chơi bời bốn ngày, riêng ở Trúc can tử đã bày tiệc suốt ba ngày.
Làm thế là hi vọng ở Đông Kinh này có gió lay cỏ động gì thì sớm biết một chút, chứ không hi vọng đám người này vào lúc khẩn cấp rút đao tương trợ.
Nói ra cũng buồn cười, trong thời gian yến tiệc, luôn có một hai người thuyết thư nhân lúc bọn họ uống rượu hứng trí, kể các loại thần tích của Bao Long Đồ ở phủ Khai Phong, đến Xảo Nhi nghe cũng mê mẩn.
(*) Đám huynh đệ của Thiết Tâm Nguyên làm mình nhớ tới Soái Lãng và đồng bọn, nói ra thì Lão Kiết và Lão Thường nhà gần nhau lắm đấy.