Ngân Hồ

Chương 069: Trở mặt.

Chương 069: Trở mặt.


Thiết Tâm Nguyên đang dương dương đắc ý thì đột nhiên tai bị kéo mạnh, thì ra mẹ ra rồi, đám tiểu cung nữ lập tức mồm nằm miệng mười khóc lóc tố cáo với nàng rằng Thiết Tâm Nguyên lừa họ thế nào.
Vương Nhu Hoa cười tươi, cầm một quả cầu mây đá lên tường thành làm đám tiểu cung nữ vô tay như sấm rền.
Đá được vài quả thấy mỏi chân, Vương Nhu Hoa lệnh Thiết Tâm Nguyên đá cầu trả lại, y đành phải tuân lệnh, đá từng quả cầu lên, làm lòng đau như dao cắt.
Tiểu cô nương mắt to cởi quả huân hường cầu trên người, buộc khăn tay lên trên thả xuống, khăn tay mở ra trên không, từ từ rơi như nhảy dù.
Thiết Tâm Nguyên nhặt huân hương cầu lên, chẳng hiểu gì cả, thứ này làm bằng vàng, giá trị hơn cầu mây nhiều.
Vương Nhu Hoa đoạt lấy quả huân hương cầu, sau đó buộc khăn tay của tiểu cô nương vào đầu cán trúc dài đưa lên tường thành, rồi vô duyên vô cơ bợp gáy Thiết Tâm Nguyên một cái đau điếng.
“ Xin hỏi ai là Thiết Tâm Nguyên tiên sinh?”
Thiết Tâm Nguyên còn chưa kịp hỏi vì sao mẹ đánh mình thì trên đường có người lớn tiếng gọi, Vương Nhu Hoa mỉm cười thi lễ với những tiểu cung nữ, sau đó kéo nhi tử ra ngoài, xe ngựa đặt trước đã tới.
Đồng Tử đi chân đất ngồi ở bậc cửa, thấy Thiết Tâm Nguyên từ nhà đi ra, muốn nói nhưng thấy Vương Nhu Hoa cũng đi cùng thì ngậm miệng vào.
Thiết Tâm Nguyên nhìn thấy vết thương ở chân hắn rồi, tên này hôm nay lại ăn đòn.
Đồng Bản mấy năm qua lao đầu kiếm tiền quên hết tất cả, Đồng Bản tẩu mang thai sáu tháng còn phải vất vả trong xưởng in, kết quả là sẩy thai, thế mà Đồng Bản cũng chỉ để cho lão bà nghỉ mười ngày, mười ngày sau lại điên cuồng làm việc.
Người đâu phải lừa ngựa, lừa ngựa cũng cần nghỉ ngơi nữa là, quanh năm suốt tháng vất vả tổn hại nghiêm trọng tới sức khỏe Đồng Bản tẩu, rồi đầu năm nay buông tay rời khỏi nhân thế.
Từ đó tính khí của Đồng Bản càng ngày càng trở nên nóng nảy, chắc là vì thấy cuộc sống Thiết gia ở đối diện ngày càng tốt lên, ông ta không chỉ ngày đêm làm việc mà còn ép Đồng Tử làm cùng, hơi lười một chút là bị mắng chửi té tát.
Khi Đồng Bản thấy Vương Nhu Hoa ăn mặc như quý phụ thì hoàn toàn sụp đổ, cái khác chưa nói, riêng bộ trang sức ngọc trên đầu nàng, dù đem toàn bộ ra sản ra đổi cũng chẳng được.
Nhìn thấy nhi tử ngồi chơi ở bậc thềm, lửa giận tức thì bốc lên, vơ lấy cái gậy to bằng cổ tay, lao ra đập túi bụi không cần biết đầu hay tai.
“ Đồng Bản đại ca, huynh làm cái gì thế kia?” Vương Nhu Hoa dứng bước quát lớn, chạy tới kéo Đồng Tử ra sau lưng:” Huynh làm cái gì, muốn đánh chết nó hay sao?”
Đồng Bản mặt tái xanh tái xám:” Đây là chuyện nhà ta, không cần phụ nhân như cô xen vào, ta là lão tử của nó, đánh chết nó cũng được.”
Đồng Tử cũng đột nhiên lên cơn, từ sau lưng Vương Nhu Hoa chạy ra, gào lớn:” Di di kệ cháu, để ông ấy đánh, cháu sớm không muốn sống rồi, nếu không phải còn nhớ món ngon Nguyên ca nhi cho thì cháu đã rời cái nhà này từ lâu. Mẹ cháu chết rồi, muội tử chưa đầy tháng cũng chết rồi, suốt ngày chỉ biết đến tiền, kiếm được tiền không cho ai dùng một đồng, toàn cho vào hũ cất đi.”
“ Cả nhà làm như trâu bò, ăn cơm của súc sinh, sống cũng không có ý nghĩa gì cả, di di cứ để ông ấy đánh chết cháu, cháu tới chỗ mẹ, ở đó không cần canh năm dậy canh ba ngủ nữa, ông mau đánh chết ta đi.”
Mặt Đồng Bản biến đổi không ngừng, gân xanh chằng chịt, nhảy xổ tới đá vào mặt Đồng Tử:” Mày mày mày … xéo đi cho lão tử.”
“ Dừng!” Vương Nhu Hoa hoảng hốt ngăn ông ta tiếp tục ra tay, quay lại hỏi:” Đồng Tử, có sao không?”
“ Không sao ạ.” Đồng Tử loạng choạng đứng dậy, chùi máu bên mép, không nổi giận nữa, lạnh lùng nhìn cha hắn:” Chính ông nói đấy nhé.”
Rồi phủi bụi đất trên người cứ thế đi về cuối phố.
Hai mắt như muốn lồi ra, Đồng Bản chỉ tay theo môi run run, đấm ngực mấy cái xoay người vào nhà đóng sầm cửa lại.
Vương Nhu Hoa đứng ngây tại chỗ một lúc, vịn vào thùng xe thở.
Cảnh tượng cha con trở mặt khiến Vương Nhu Hoa không khác nào trúng một đòn nặng.
Hôm nay nàng muốn tới Vương gia đòi lại công bằng cho mẹ con mình, nàng đã đoán trước được làm ầm lên sẽ có cục diện gì, đoán chừng chút tình nghĩa cuối cùng của mình và Vương gia sẽ tan thành mây khói.
Nàng cũng chẳng bận tâm có còn quan hệ gì với Vương gia không, năm xưa nàng một mình rời nhà đi đã quyết không bao giờ trở lại.
Sau khi gả cho Thiết A Thất, nàng một lòng làm nông phụ hợp cách, khi là đại tiểu thư, ngay cả ánh nến cũng sợ, vậy mà lúc đó nàng giáp giúp trượng phu kẹp miếng sắt nung đỏ, nhìn trượng phu khôi vĩ từng chùy đập miếng sắt cứng như đập bột mì, dù lửa bắn tung tóe cũng không lùi lại.
Trong lò rèn thứ gì cũng cứng, chỉ có ánh mắt trượng phu nhìn mình là mềm mại, vậy là đủ.
Hồi tỉnh lại Vương Nhu Hoa thấy nhi tử ở bên nắm chặt tay mình, xua đầu con:” Nếu chúng ta nhất định không chuyển nhà, không ngừng kinh doanh, bọn họ chắc không làm gì được chúng ta.”
Thiết Tâm Nguyên nói chắc nịch:” Nếu mẹ muốn, chúng ta có thể khiến họ phải chuyển nhà, nhưng không biết mẹ có thích mảnh đất lớn như vậy không?”
Vương Nhu Hoa phì cười:” Toàn nói những lời ngốc nghếch, mẹ làm gì có tiền mua mảnh đất lớn như thế.”
Thiết Tâm Nguyên cười nhe hàm răng trắng, vung ta vẽ một vòng:” Mẹ làm được mà, mẹ nuôi con lớn thế này, có gì không làm được.”
Vương Nhu Hoa trêu:” Hừm, nuôi lớn được thằng quỷ con này đúng là không phải dễ, vậy mẹ thử, nếu dùng năm trăm đồng mà mua được, mẹ dùng chỗ đất đó nuôi lợn.”
Thiết Tâm Nguyên cười toe toe:” Mẹ thật cao kiến.”
Bị cha con Đồng Bản phá ngang, dũng khí Vương Nhu Hoa vừa lấy được liền tiêu tan, tìm cha mẹ thân tộc mình gây chuyện, đâu phải dễ dàng.
Giống như vừa rồi nếu Đồng Bản đánh chết nhi tử, cùng lắm bị trượng ba mươi gậy, lưu đầy năm trăm dặm. Còn nếu Đồng Tử đánh chết cha thì không còn đường sống, theo Tống luật, giết cha dù cố ý hay không đều là đại tội luân thường không được ân xá.
“ Con và Đồng Tử là hảo hữu, hay là tìm nó đi, khuyên nó về, Đồng Bản tuy là người keo kiệt khắc bạc, nhưng dù sao cũng là cha nó, việc khổ nhất mệt nhất đều do ông ấy làm ....”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất