Chương 068: Thì ra là thế.
Thiết Tâm Nguyên nhìn khung cảnh trước mắt chợt hoài nghi, người mưu toan hiệu bánh nhà mình, khả năng chính là chủ nhân của cái lầu sắp xây này đây.
Phàn lâu nổi danh Đông Kinh không phải chỉ trơ mỗi một lầu gác, nó còn bao gồm mười mẫu hậu hoa viên đẹp đẽ bao quanh, nạo nên nhã thú tĩnh lặng ở chốn náo nhiệt, chính bởi thế mà nổi danh khắp kinh thành, trở thành nơi sĩ nhân hào thương Đông Kinh uống rượu ca hát.
Tây Thủy Môn mà có một tòa lầu như thế, giá đất xung quanh sẽ tăng mạnh.
Nếu chủ nhân của nó đủ bá lực, đủ quyền lực, chỉ cần chỉnh đốn thảo thị tử là có thể cải tạo Tây Thủy Môn lộn xộn, nước bẩn chảy lênh láng, hôi thối kinh người thành một Mã hành nhai khác.
Vì thế Thiết Tâm Nguyên chuyên môn đo đạc, từ hiệu nhà mình tới tòa lầu kia chỉ trăm mét, ở giữa cách một hiệu lương thực, một hiệu thuộc da, hai cửa hiệu này hình như lâu rồi không mở cửa buôn bán, khả năng rất cao bán cửa hiệu cho chủ nhân tòa lầu kia rồi.
Mấy năm qua mẹ kiếm không ít tiền, thêm vào tiền tài hoàng đế thưởng cho hồ ly, mẹ sớm đã muốn mua đất đai quanh hiệu bánh.
Nếu như tòa lầu kia muốn xây một khu vườn ra hồn một chút thì nhất định phải mua lấy cửa hiệu Thiết gia, nếu không khu vườn chẳng khác nào bị chó ngoạm một miếng, từ lầu cao nhìn ngắm hoa viên, lại thấy cửa hiệu bán bánh bán thịt người ra người vào, khói bốc nghi ngút thì tài tử cũng chẳng ngâm nổi thơ.
Sau khi liên kết các sự việc gần đây lại với nhau, Thiết Tâm Nguyên càng tin phán đoán của mình, chạy ra sau quầy hỏi: “ Mẹ ơi, gần đây có ai tìm mẹ hỏi chuyện mua cửa hiệu nhà ta không?”
Vương Nhu Hoa gật đầu:” Có đấy, ra giá cũng không kém, gấp đôi giá mẹ mua năm xưa, nhưng hiệu bánh là báu vật của nhà ta, cũng là vốn liếng cho con sau này, khách quen ở nhiều, mẹ không muốn bán.”
“ Mẹ nói đúng, không bán được, sau này con phải dựa vào nó nuôi gia đinh mà.”
“ Cho dù tương lai con thi đỗ tiến sĩ, dựa vào chút bổng lộc không đủ sống, người làm quan thì quan hệ nhiều, tương lai xã giao qua lại không ít, làm sao bán con gà đẻ trứng vàng được.” Thiết Tâm Nguyên tới gần mẹ hơn, cẩn thận nói không để khách trong hiệu nghe thấy:
“ Mẹ, lần sau di di con tới thì mẹ hỏi, có phải di di góp tiền vào cái lầu đó không?”
Vương Nhu Hoa không ngốc, quý nữ từ đại trạch viện đi ra làm gì có mấy kẻ ngốc chứ, nàng tức thì nổi giận:” Ý con là di di còn vì góp tiền vào lầu kia, vì ép nhà ta bán hiệu, nên tới dọa mẹ con ta? Hay lắm, mẹ còn nghĩ người ta nhớ tới tình nghĩa trước kia nên tới cảnh báo, Vương gia trạch môn lớn, thứ ma quỷ gì cũng có, những năm qua mẹ trốn ở góc nhỏ này bán bánh canh, đám người đó hình như quên mất sự lợi hại của mẹ rồi.”
Thiết Tâm Nguyên ngoạc miệng cười giơ ngón cái lên.
Lão nương của mình lợi hại cỡ nào Thiết Tâm Nguyên biết chứ, một phụ nhân bế đứa bé chưa đầy tuổi, thoát khỏi thiên tai, sau đó ở chốn kinh thành tấc đất tấc vàng lập nên sản nghiệp lớn, không lợi hại thì sớm bị đám lưu manh Tây Thủy Môn phá hiệu rồi, làm gì có chuyện ăn nên làm ra thế này?
Mẹ chỉ thiếu chút tầm nhìn đại cục thôi.
Hôm sau trời vừa sáng Vương Nhu Hoa đã làm sẵn cơm nước, hai mẹ con và hồ ly ăn no xong, nàng bắt đầu phục trang cho cả nhà.
Thiết Tâm Nguyên thì không phải nói rồi, một bộ áo bào nhỏ màu xanh đại biểu cho văn nhân mặc lên người, dùng vòng bạc búi tóc lên, một tiểu thiểu niên đọc sách môi hồng răng trắng, ánh mắt thông tuệ linh hoạt xuất hiện.
Đến cả Vương Nhu Hoa nhìn thành quả của mình tim cũng run lên, ôm lấy nhi tử hôn chụt vào hai má rồi mới chuyển sang hồ ly.
Hồ ly không thích tắm rửa, từ nhỏ tới lớn nó đã không thích, nhưng lần này bị Vương Nhu Hoa ấn vào chậu nước ấm, không biết là cho bao nhiêu hương phấn, hồ ly bị hun tới hắt hơi liền hồi, nhìn Thiết Tâm Nguyên cầu cứu, nhưng y ngoảnh mặt làm ngơ.
Cải bàn chải chải vào chỗ yếu hại của nó, tiếng kêu thảm của hồ ly ngay cả thị vệ trên tường thành cũng nghe rõ, có điều bọn họ quen rồi, dăm ba ngày hoàng mệnh đại tướng quân lại kêu một hồi, lần này chỉ kêu to hơn một chút mà thôi.
Tắm xong Vương Nhu Hoa dùng chăn vò một trận mới buông ra, hồ ly loạng choạng đi lại trên mặt đất, toàn thân thơm ngào ngạt, nó rùng mình rũ nước làm lông dựng cả lên, bù xù như con gấu mập.
Dây chuyền Thọ sơn thạch ở cổ được Vương Nhu Hoa lau bóng loáng, tỏa ánh sáng dìu dịu như n gọc thạch.
Đẩy nhi tử và hồ ly ra ngoài, nàng bắt đầu trang điểm bản thân.
Thị vệ đứng trên tường thành nhìn mặt trời vừa lên vừa hắt hơi vừa giơ ngón cái với Thiết Tâm Nguyên.
Chẳng biết tin tức truyền đi như thế nào, không bao lâu sau trên tường thành toàn những cái đầu nhỏ gài châu ngọc, từng đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm Thiết Tâm Nguyên, căn bản không tin thiếu niên lang quý phái kia chính là tên lưu manh Thiết Tâm Nguyên.
Thiết Tâm Nguyên học bộ dạng tiển sinh, làm bộ làm tịch chắp tay sau lưng, đến khi "vô tình" nhìn thấy đám tiểu cô nương mới nho nhã chắp tay:” Ồ, chư vị tiểu nương tử, tiểu sinh xin có lễ.”
Một tiểu cung nữ mắt to bị động tác tiêu sái đó làm ngất ngây chốc lát, khi tỉnh lại thẹn quá hóa giận, mắng:” Này đồ lừa đảo, ăn mặc như thế định đi lừa ai?”
“ A, thì ra là ăn trộm, sao, hôm nay không đi ăn trộm à? Phải rồi, quả nhà ta bị các ngươi trộm hết.”
“ Hừm, mõm chó không mọc được ngà voi, số quả đó là do bọn ta dùng cầu đổi.”
“ Đó là ngươi nói nhé, không được nuốt lời.” Thiết Tâm Nguyên vào nhà kéo sọt cầu mây ra, mặt nhơn nhơn cầm một quả lên:” Cầu mây của Thất Xảo trai, một quả bán sáu trăm đồng, bán sọt này đi, ta đủ ăn lê mười năm, còn là hương lê ngon nhất.”
Tiền phục dịch của một tiểu cung nữ mỗi tháng không quá 500 đồng, nhưng các nàng vì sống trong cung, chẳng hề biết chuyện bên ngoài, còn cho rằng câu mây không đáng tiền, giờ mới biết là mình lỗ lớn, nhất tề chửi Thiết Tâm Nguyên chửi mắng, đòi y trả lại đồ.
Tiểu cô nương mắt to kia chẳng biết là học ai thuật quyến rũ, chớp chớp mắt long lanh ngấn lệ nhìn Thiết Tâm Nguyên tội nghiệp vô cùng.
Chỉ tiệc gặp phải Thiết Tâm Nguyên lòng dạ sắt đá chẳng may mảy động lòng, còn khoe khoang đá cầu qua lại.