Chương 070: Chuyến đi tới Tử Thần quan. (2)
Do không biết sẽ ở Tử Thần quan bao nhiêu lâu, Xảo Nhi cơ hồ đem hết công cụ của mình lên năm cỗ xe, không khác gì chuyển nhà, trong đó có ba bộ dùng rèn sắt do ba cỗ xe thái bình kéo đi, cùng những người khác rầm rộ tới Tử Thần quan cách đó bảy mươi dặm.
Vương Nhu Hoa vất vả bao năm, chẳng cần nhi tử cầu khẩn, giao ngay cửa hiệu cho hai vị chưởng quầy, lên xe ngựa, cùng nhi tử tới Tử Thần quan tu dưỡng một thời gian.
Phủ Khai Phong nằm ở vùng bình nguyên, chu vi một trăm dặm không có danh sơn, chỉ có những ngọn đồi hơi lớn một chút mà thôi.
Tử Thần quan tọa lạc trên một ngọn đồi ở địa phận trấn Trần Lưu, hoàng gia sở dĩ xây đạo quán ở đây là vì địa hình của nó, nói ra cũng lạ, ngọn đồi nằm ở khu trũng nhất của Trần Lưu, đỉnh đồi có một dòng suối quanh năm chảy ra nước mát, như sữa chảy ra từ vú phụ nhân, nuôi dưỡng thắng cảnh nhân gian này, bởi thế người ta còn gọi nó là là Nhũ sơn.
Giữa bình nguyên bằng phẳng đột nhiên nhô lên một ngọn đồi xanh um tùm, dù đứng ở xa cũng nhìn thấy rõ ràng.
Chính vì thế nhũ sơn là nơi lựa chọn hàng đầu cho nữ tử hoàng gia xuất gia.
Khoảng cách có bảy mươi dặm thôi mà phải đi mất bốn ngày trời, chủ yếu là do loan giá của hai vị công chúa gây ra phiền phức, một vị trưởng công chúa, cùng với trưởng công chúa tương lai xuất hành rất là lằng nhằng.
Ba trăm quân tốt Thiên Vũ quân đi trước mở đường, sáu bảy chục cung nữ cầm đủ các loại đồ vật hình thù kỳ quái đứng ở càng xe, chẳng thấy bám víu gì, kệ xe chòng chành vẫn đứng vũng vàng, gió thổi qua váy áo phất phơ như tiên nữ hạ phàm, khiến vô số người qua đường vây xem được mở mắt.
Bọn họ không phải đang đi đường, mà đang tiễn hành một diễu hành lớn.
Sáng sớm dậy đi nửa canh giờ đã dừng nghỉ ngơi, sau đó là ăn cơm, ăn xong cơ bản mặt trời đã ngả về phía tây, đi thêm một canh giờ nữa, mọi người lại dừng chuẩn bị cắm trại nghỉ đêm, phiền hơn ban ngày.
Quân tốt Thiên Vũ quân mỗi tối lập doanh quây thành vòng tròn bảo vệ hai vị công chúa ở giữa, không cho bất kỳ ai lại gần.
Triệu Uyển căn bản không thèm để ý, nàng còn cầu chuyến du hành này mãi mãi đừng kết thúc.
Trưởng công chúa có bệnh say xe, nên Triệu Uyển cũng không quấy nhiễu, sau một ngày buồn chán, cô công chúa xổ lồng phát hiện mình cũng say xe rồi, thế là nàng ép một thị nữ giả trang thành mình ngủ trong xa giá, bản thân dẫn Tiểu Châu Nhi lén lút chuồn tới đội xe đằng sau.
Thủy Nhi gầy gò cao lêu ngêu, mặt già hơn tuổi, cả ngày có khi chẳng nói một tiếng, làm người ta rất dễ quên sự tồn tại của hắn; Hỏa Nhi thấp đậm người, chân tay to bè thô kệch nhưng cực khéo tay; Linh Nhi không chịu ngồi yên một chỗ, rất giỏi làm những món dã ngoại; Phúc Nhi thì mặt tròn như phật Di Lặc, nhìn đã thấy có phúc …
Công chúa chưa từng gặp ai trong số bọn họ, nhưng nàng nhớ rất rõ qua lời kể của Thiết Tâm Nguyên, chỉ mặt gọi tên chính xác từng người, còn mang cho họ món quà nho nhỏ, vì thế nàng nhanh chóng thành nhân vật được hưởng ứng nhất đoàn.
Lúc này lúa mạch đã gặt xong, đồng ruộng trụi lủi xấu xí đã đành, lại còn toàn sâu lông bò lổn nhỗn, số lượng nhiều tới mức hãi hùng. Mỗi ngày sau giờ ngọ là đường xá đều đầy thứ này, mời gọi rất nhiều chim chóc tới tranh ăn.
Ngày đầu tiên Triệu Uyển còn bị đàn sâu làm sợ tới mặt hoa tái nhợt, ngày thứ hai nàng đã có thể lờ đi cái đám sâu bị bánh xe nghìn nát be bét một cách thảm thương, vừa chỉ huy Thiết Tâm Nguyên kiếm cho mình con cào cào thật to, vừa nép vào lòng Vương Nhu Hoa vờ sợ hãi.
Cả Thiết Tâm Nguyên lẫn hồ ly đều là món đồ chơi yêu thích của công chúa, rõ ràng Hỏa Nhi đã bắt về một con cào cào to bằng ngón tay cái, nàng cứ bắt Thiết Tâm Nguyên kiếm cho mình con to hơn.
Xảo Nhi nằm khểnh trên xe, ngậm một cọng rơm híp mắt cười nhìn Thiết Tâm Nguyên bị công chúa hành hạ, thi thoảng lấy rượu nho ướp đá tợp một ngụm, thấy cuộc sống chỉ tới thế này là cùng.
Hồ ly rất giỏi bắt về một con thỏ, Phúc Nhi cực kỳ thuần thục lột da, moi ruột, nhồi các loại hương liệu, dùng lá sen gói lại, bọc bùn cho vào lửa nướng.
Linh Nhi cũng kiếm được ít đậu nành non, cho thêm muối vào nồi nấu, một bữa cơm phong vị điền viên là ngây ngất công chúa điện hạ.
Có điều nàng thích nhất là đậu nành rang, ăn tới miệng đen xì cũng không chịu bỏ món ngon này.
Phượng hoàng rơi xuống đất, cái gì với Triệu Uyển cũng mới mẻ, nàng cũng từng rời cung đi xa, nhưng lần nào cũng ngồi yên trên xa giá, rèm xe kín mít, dừng lại cắm trại thì vào lều, nhìn đâu cũng thấy toàn quân sư, chưa bao giờ có những trải nghiệm này.
Bởi thế cho dù bị món lẩu cay của Thiết Tâm Nguyên làm cho ăn dạ dày cực kỳ không thoải mái, tiểu cô nương nhẫn nhịn tiếp tục từ loan giá lén lút qua đây, thấy nàng nhăn nhó, Thiết Tâm Nguyên không nhịn được cười.
Triệu Uyển thấy y cười cổ quái hỏi:” Ngươi cười cái gì?”
“ Đã không khỏe sao còn chạy tới đây chịu tội, mai tới Nhũ sơn rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
“ Không!” Triệu Uyển hăm hở chỉ xe thái bình mà Xảo Nhi đang ngồi dè dặt đề nghị:” Ta muốn lên đó …”
“ Xe của Thiết gia tuy sạch sẽ nhưng thô sơ, diện tích nhỏ, tối có muỗi, nhìn tay cô đi, đây không phải chỗ công chúa nên tới.” Thiết Tâm Nguyên giải thích cho cô công chúa lần đầu đi kết bạn này:” Đừng lo, Xảo Nhi tính cách hơi khác người một chút, ít thân thiết với người khác chứ không phải có ý kiến gì với cô đâu. Ai cũng hiểu cô không hề coi thường mọi người, nên về ngủ trong loan giá của cô đi, không cần chịu khổ chạy tới đây đâu, bằng hữu đối xử với nhau không phải bên nào nhún nhường bên nào, mà sao cho thoải mái là được.”
Triệu Uyển hơi xấu hổ cúi đầu xuống, vẻ mặt tội nghiệp:” Cơm rất ngon, đậu rang cũng ngon, đám Xảo Nhi rất tốt, chỉ là bị muỗi đốt, hôm qua còn có sâu rơi lên đầu ta.”
Thiết Tâm Nguyên ngẩng đầu nhìn lá cây bị sâu cắn thủng lỗ chỗ:” Ở Nhũ Sơn nhiều cây thông, không có sâu nữa, giờ về uống nước thơm mẹ ta làm , thong thả uống hết nước dưa hấu này là chúng ta tới Nhũ sơn rồi.”
Công chúa nghe lời dẫn thị nữ ôm một hũ nước chạy về.