Chương 074: Cung thất của hoàng đế.
Ở Đại Tống, muốn làm thải nữ cũng phải cần tư cách, chỉ có quan viên từ cửu phẩm trở lên mới có tư cách đưa khuê nữ của mình tới cho hoàng đế chà đạp.
Còn về phần tiên đế nhìn trúng Lưu Nga hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, dù là thế hoàng đế cũng đợi Lưu Nga ly hôn rồi mới ra tay, hậu di chứng tới khi Lưu Nga chấp chính cũng chưa hết.
Không chỉ hoàng đế Đại Tống mà các hoàng đế khác muốn một lão bà vừa ý là cực khó.
Sĩ đại phu nhét cho họ lão bà thế nào thì phải nhận thế đó.
Vì xuất thân, nhưng nữ tử đó khó khiến Thiết Tâm Nguyên sinh đồng tình, ví như nữ tử vừa rồi là con yêu tinh, ra tay quyết đoán, thấy cầu xin không có tác dụng là nghĩ ngay tới vốn liếng trời sinh.
Thiết Tâm Nguyên tin thân thể nữ tử đó cực kỳ đáng xem, nhưng y không hứng thú với loại nữ nhân đó ...
Tử Thần quan cách Đông Kinh chỉ bảy mươi dặm, nhưng vật giá rẻ hơn nhiều lắm.
Vì thế Xảo Nhi hào phóng mua liền bốn năm con lợn con, xuyên cành dâu qua, đặt lên lửa làm món heo sữa quay, toàn thân được phết đường và mật ong cùng hương liệu, dưới ánh lửa trông đỏ au thích mắt.
Liên tục bốn ngày không được ăn một bữa tử tế, cả đám người chảy nước dãi, tay lăm lăm cầm dao, chuẩn bị tranh cướp thức ăn, đây là truyền thống ở Xảo trang rồi, đứa nào ăn chậm chỉ có thiệt.
Lợn vừa quay xong thì Trương ma ma dẫn một tiểu cung nữ xuất hiện bên đống lửa, ngang nhiên chỉ huy Xảo Nhi cho hai con heo sữa ngon mắt nhất vào khay gỗ son.
Thiết Tâm Nguyên ngạc nhiên:” Trương ma ma, trong đạo quan cũng cho ăn thịt à?”
“ Sao không được, đây là gia miếu, không phải đạo quán giới luật nghiêm ngặt. Dù là đạo quán cũng có thể cưới vợ sinh con, sao không thể ăn thịt? Mà dù người khác không ăn, chẳng lẽ công chúa và mẫu thân của công tử không ăn.”
Lý do rất đầy đủ, vì thế cả đám đành nhìn món ngon giảm đi, tinh thần cướp bóc tăng lên đỉnh điểm.
“ Sớm đoán được rồi.” Xảo Nhi hừ một tiếng, gạt đống lửa, chỉ thấy bốn cục bùn lớn:
Bọn họ tới đây không phải là ăn chơi du ngoạn, thế chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, ngay hôm sau khi trời tờ mờ sáng, Xảo Nhi cưỡi một con ngựa thồ lên dường đón vị sư phó đốt lò kia, từ Nhữ Châu tới nơi này, không cần nói cũng biết rất mệt mỏi.
Do mượn danh Trưởng công chúa, quan viên Nhữ Châu chẳng những phái sư phó đi, mà than gỗ, bùn đất dùng để làm đồ gốm cũng mang theo cả đống, làm Xảo Nhi mừng rỡ là có thêm ba vị sư phú chuyên môn trạm trổ, vẽ hoa văn.
Riêng các loại công cụ đã chất đầy hai cái xe lớn.
Trương tuần kiểm cũng tới, thực ra hắn là một thuế quan, nhưng ở nơi này, hắn không chỉ thu thuế mà còn quản lý địa phương, dù sao trong chu vi ba mươi dặm, hắn là quan viên lớn nhất.
Nhìn thấy đội xe từ Nhữ Châu tới, bộ dạng rất thống khổ, chắc là vì không thu được thuế của đội xe này.
Khó chịu thì khó chịu, Trương tuần kiểm hay dở gì cũng có chút thủ đoạn, chỉ cần nhìn hắn quát tháo khiến bách tính nơm nớp lo sợ là biết người này thường ngày quan uy rất lớn.
Thiết Tâm Nguyên tính toán rồi, muốn xây cho công chúa một tòa cung uyển, bất kể thế nào cũng không thể ít hơn một vạn quan.
Trước đó lấy của công chúa một nghìn quan chỉ là phần khởi động, y không thấy công chúa chẳng có chút khái niệm tài vụ nào sẽ từ chối kiến nghị tăng thêm đầu tư.
Làm việc này đơn giản lắm, một bản vẽ đẹp đẽ đặt trước mắt là công chúa quên cả thở luôn.
Tiểu lâu chóp nhọn, cửa sổ hình cánh cung theo phong cách phương tây, thảm cỏ xanh mướt, suối phun, kênh nước uốn lượt, bánh xe nước đồ sộ, bốn phía chòi canh như thành bảo.
Gian phòng như bích ngọc, xích đu bên áo nước, thêm vào mấy con chó chạy quanh sân, công chúa tức thì mê mẩn thành bảo phương tây này.
Trưởng công chúa tuy đội mũ chùm, khăn lụa che nửa người không nhìn rõ phản ứng ra sao nhưng nhìn bàn tay nắm chặt phất trần là biết tòa thành bảo này đã thuyết phục được bọn họ.
Không có người ngoài, Triệu Uyển cướp lấy bản vẽ trong tay Thiết Tâm Nguyên, mở ra xem, tức thì sáng mắt, dùng nắm đấm trắng mịn của mình gõ lên bản đồ, dùng ngữ điệu không cho phản bác:” Làm nó.”
Vương Nhu Hoa sớm tu luyện thành tinh, đương nhiên biết mục đích của nhi tử, len lén đưa tay nhéo hông nhi tử.
Thiết Tâm Nguyên nhịn đau nói:” Một nghìn quan chỉ có thể làm cái kia rồi, còn muốn xây dựng thành bảo này thì không đủ.”
Không đợi Triệu Uyển lên tiếng, Trưởng công chúa đã định đoạt:” Tiền không đủ thì lấy từ đạo quán, nhân thủ không đủ thì đòi phía Trần Lưu, trước khi nhập đông phải xây xong trạch viện này.”
“ Ngoài ra ống đồng cung cấp nhiệt mùa đông e chỉ có tương tác giám là đúc được, nơi khác không thể, không sao, bần đạo gửi thư cho hoàng huynh, vận chuyển ống đồng do Tương tác giám chế tạo tới, chi phí lấy từ bổng lộc của ta, không làm khó hoàng huynh.”
Thường nghe nói công chúa Đại Tống giàu có, không ngờ giàu có tới mức này, muốn làm hệ thống cung cấp nhiệt cho thành bảo cần bốn năm nghìn cân đồng, dù vậy vẫn cần dùng ống sắt thay thế một số nơi ...
Trưởng công chúa vuốt ve tòa thành bảo trên giấy, khẽ cảm khái:” Hoàng huynh mấy năm qua già đi nhiều, việc nước việc nhà đều phải lo liệu, dù vất vả là vậy vẫn tiết kiệm hết mức, mùa đông cũng không cho đốt địa long sưởi ấm, như thế làm sao lâu dài được.”
“ Nếu lấy quốc khố xây dựng cung thất hoa lệ như thế này, huynh ấy nhất định không chịu, vậy hãy để muội tử vô dụng này xây dựng giúp huynh ấy. Cho dù ngự sử ngôn quan có đàn hặc, cứ để họ tới tìm lão bà tử cô độc này, đừng gây phiền toái cho hoàng huynh, bọn chúng không biết đau lòng hoàng huynh, ta thì có.”
Chẳng mấy chốc có người đem nguyên văn lời Trưởng công chúa nói với quan lại Nhữ Châu và Trần Lưu.
Thế này phải toàn lực giúp đỡ Trưởng công chúa rồi, vì cung thất này xây cho hoàng đế ở nên toàn bộ quy cách tăng vọt.
Chi phí tất nhiên vì thế cũng tăng theo.
Nhưng không cần lo nhân công và vật liệu phía Nhữ Châu mang tới không cần trả tiền, gạch đá phía Trần Lưu cung cấp cũng không phải trả tiền.
Còn về phần lao dịch thì ngay cả cơm nước cũng không phải quản.