Chương 073: Người phía sau tường.
Xảo Nhi vội vàng đuổi theo tờ giấy đang bay phất phới theo gió, nhặt lại tờ giấy nhét ngay cho Thiết Tâm Nguyên, tung mình nhảy xuống ao.
Biểu thị chuyện này không dính dáng gì tới mình.
Kỳ thực cũng đâu liên quan tới Thiết Tâm Nguyên, chỉ một lần hiếu kỳ bắt con chim nhỏ, thế là thành có liên quan, muốn đưa những phong thư này cho người thân mà trời mới biết ở đâu, căn bản là chuyện không thể hoàn thành.
Có lẽ người bị nhốt trong đạo quan cũng không hi vọng những lá thư này có thể tới được tay người nhà, bọn họ chỉ cho bản thân một hi vọng mà thôi, lừa gạt bản thân mà thôi.
Chập tối không biết cách nào Triệu Uyển lẻn ra ngoài, nói với Thiết Tâm Nguyên, mẹ y cùng trưởng công chúa tụng kinh, hôm nay không định ra nữa.
Nói xong tin tức này là nàng chạy ù ra ao nước, mở to mắt nhìn cá nhỏ trong ao.
Nước trong ao quá trong cho nên không có cá lớn, chỉ có con cá bằng ngón tay, thế cũng đủ Triệu Uyển mừng vô cùng, hò hét muốn dùng lưới bắt hết, cho vào chum ngọc xem hàng ngày.
Công chúa đã lên tiếng, đám cung nữ và ma ma đi theo đều hoan hỉ, hiếm khi có được hoạt động như vậy, tất nhiên không bỏ qua.
Không có lưới, không ngờ đám nữ nhân kia nghe chỉ huy của Triệu Uyển, dùng áo sa làm thành cái lưới không lớn, hô hào đi bắt cá.
Thiết Tâm Nguyên chỉ nhìn một cái, tiếp tục xem những lá thư với những ngôn tử hi vọng làm người ta tuyệt vọng, đó là sự bổ xung, y không có sự trải nghiệm, đọc để thấu hiểu hơn về cuộc đời.
Còn chuyện công chúa bắt cá thì đến đứa ngốc cũng biết là uổng công vô ích, trừ khi bọn họ có thể lật từng tảng đá lên tìm đám cá nhỏ kia.
“ Đây là trâm trong cung, sao ngươi có nhiều như vậy?” Sau một hồi không có thu hoạch, Triệu Uyển chán nản đi xem Thiết Tâm Nguyên làm gì:
Thiết Tâm Nguyên đẩy đống đồ bên cạnh sang một bên:” Nhặt được, ở con đường nhỏ kia, hoàng gia cô thật giàu có, thứ tốt đều ném ra ngoài.”
Triệu Uyển quay đầu nhìn Tử Thần quan, thì thầm:” Trương ma ma có kể với ta những thứ này không lành, ngươi không nên nhặt, để ở chỗ cũ cho thiên địa dần dần hỏa giải lệ khí trong đó, cuối cùng sẽ bình an cát tường.”
Thiết Tâm Nguyên cãi lại:” Đây toàn người xuất gia, đâu ra lệ khí?”
Triệu Uyển nắm tay đặt trước ngực, khẽ run một cái mới nói:” Bên trong đó có nhiều quái nhân lắm, người thích ăn nến, người thích nuốt hương, còn có người cả ngày tụng kinh không động đậy, ngồi dưới mái hiên tới bảy tám năm. Cũng may ta không xuất gia nên cùng di di ở ngoại trạch, không vào bên trong, ma ma nói người ở bên trong không trường thọ, không cho ta vào, còn nói buổi tối trong đó sợ lắm.”
Lúc này Trương ma ma đi tìm công chúa, thấy đống đồ kia thì hết hồn hết vía:” Thiết công tử, mau mau trả về chỗ cũ đi, không đụng vào được đâu.”
Thấy Trương ma ma đánh mắt tới mức sắp lệch tới tai, Thiết Tâm Nguyên gật đầu không hỏi gì thêm.
Cầm lấy mũ chùm của công chúa, cởi giày đi chân đất vào ao nước, dùng mũ bọc lên một tảng đá, sau đó ấn cả mũ xuống nước, cuối cùng vớt tảng đá từ dưới nước ra, ném đá đi, bên trong mũ chùm còn lại bốn con cá.
Công chúa hoan hỉ hét to chạy tới ôm lấy mũ chùm của mình, bảo cung nữ đi lấy chum ngọc nuôi cá.
Trương ma ma thấy công chúa đi xa rồi mới thi lễ:” Thiết công tử tâm địa thiện lương, nhìn thấy nữ tử yếu nhược gặp nạn, trượng nghĩa ra tay, lão thân thay những tỷ muội không thể về nhà tạ ơn trước.”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu thở dài:” Ta không cách nào giúp được họ.”
Trương ma ma rơm rớm nước mắt:” Thế là tốt lắm rồi, một đám cô hồn dã quỷ biết có người chịu đọc những lời của mình, vậy là được vỗ về rồi.”
“ Theo ta biết Đại Tống ta không có cung nữ bạc đầu cơ mà, vì sao lại có chuyện này?”
Giọng Trương ma ma có chút châm chọc:” Mỗi năm có vài trăm cung nữ tiến cung, cũng có vài trăm xuất cung, bao nhiêu năm qua đi, ra bao nhiêu, vào bao nhiêu có ai rõ được? Luôn có những người không thể rời cung, lại không thể ở lại cung, nên đều tới nơi này. Công tử, trả về chỗ cũ đi, cho những nữ nhân đó hi vọng giả dối không phải giúp họ đâu mà là giết họ đấy ... Công chúa, công chúa, chậm thôi.”
Thấy công chúa hưng phấn bê cái chum ngọc chạy tới, vội vàng tới đón, sợ công chúa ngã, Trương ma ma là người ở bên công chúa từ khi còn nhỏ, coi công chúa như khuê nữ, tương tự với Thiết Tâm Nguyên cũng thế, là trưởng bối của y, không cần phải che giấu gì.
Đến khi chim về rừng, bấp chấp công chúa phản đối, Trương ma ma dẫn đoàn người về đạo quan, đám Xảo Nhi đã dựng xong lều, đốt đống lửa to, không biết làm gì ăn, hương vị rất mê người.
Thiết Tâm Nguyên nhìn đống đồ vật bên cạnh, thở dài dùng vạt áo bọc lại, chuẩn bị ném về, phiền toái trên thế gian đa phần do tự tìm lấy, nếu mình không nhất thời hiếu kỳ thì tâm tình không tệ thế này.
Không muốn truyền tâm trạng xấu của mình cho đám huynh đệ đang reo hò bên đống lửa, vì thế y lặng lẽ tới ngoài Tử Thần Quan, có gắng dựa theo trí nhớ đặt đồ lại chỗ cũ, tất nhiên chỉ là tương đối thôi.
Cuối cùng trên tay Thiết Tâm Nguyên chỉ còn lại chiếc sai, còn rất mới, hạt châu vẫn còn tỏa sáng, hình như là nhặt được trong rừng thông, liền dẫm lá khô đi về phía tường bao.
Rắc, dẫm gãy một cành cây khô, trong đêm tĩnh mịch truyền đi rất xa.
“ Có người không?” Một giọng nữ êm ái từ bên kia tường truyền tới:
Thiết Tâm Nguyên không trả lời, cúi người đặt sai vào chỗ cũ, phủi bụi đất trên người trở về.
“ Có người không?” Giọng kia trở nên chói tai:
Thiết Tâm Nguyên vẫn mặc kệ, dẫm trên con đường phủ rêu, muốn đi thật nhanh, nếu không đám Xảo Nhi sẽ không để cho mình cái gì.
“ Quân tử bên kia tường, nếu ghé vào cái lỗ nhỏ, có thể thấy thân thể của thiếp thân ...”
Giọng nói lại biến thành vừa ngọt vừa êm, như làm từ đường, tiếp đó có tiếng xột xoạt, rồi một cục đất trên tường rơi xuống, giọng nói tiếp tục từ đó truyền ra.
Thiết Tâm Nguyên nhíu mày, nhặt một cành cây, cắm vào lỗ nhỏ, còn dùng một cục đá đóng thật sâu, lấy tay lắc mấy cái thấy cành cây không nhúc nhích mới rời đi.
Thải nữ của Đại Tống không bị ép buộc, dù là có cũng do cha mẹ họ ép buộc, ít nhất Triệu Trinh chưa bao giờ hạ ý chỉ chọn thải nữ trong dân gian.
(*) Đọc chương này có thể hình dung ra Vũ Mị sao lại sợ bị đưa trở lại chùa Cảm Nghiệp tu hành như thế, đúng là sống không bằng chết, hai truyện tự nhiên phụ họa cho nhau, trùng hợp kỳ lạ.