Ngân Hồ

Chương 076: Nguy lâu. (1)

Chương 076: Nguy lâu. (1)


Nhìn thấy tòa lầu càng xây lên càng lệch, cho dù không cần công cụ cũng nhìn ra, quản sự phụ trách xây lầu bắt đầu cuống.
Khi định tìm đại tượng để chất vấn, phát hiện ra đại tượng đã biến mất, công trường trừ đám lao động khổ lực ra thì không có một công tượng nào cả.
Thiết Tâm Nguyên đi qua tòa lầu tới nhà mình, rất nhiều người vây quanh công trường, mấy bộ khoái khiêng một cái càng từ trong tòa lầu đi ra.
Nghe nói tổng quản sự đã treo cổ.
Quản sự đó là người không tệ, xung quanh đều nói như vậy, dù sao sau khi người ta chết rồi đánh giá tốt hơn thường ngày một hai phần là phép lịch sự xưa nay.
Quan viên chết khi tại chức, dù là có công hay không, phẩm cấp trên bia mộ đều tăng lên, không ai muốn chấp nhặt với người chết.
Lạc Thủy tiên sinh đang bệnh chết đi sống lại cũng bị người ta thô bạo khiêng ra, một tháng không gặp mà gầy chẳng ra dạng người nữa, bộ nho sam đẹp đẽ mặc lên người như mặc lên cán trúc, cảm tưởng một trận gió cũng thổi được ông ta đi.
“ Nghe nói Lạc Thủy tiên sinh gần đây bệnh nặng lắm.” Vương Nhu Hoa thương hại nam nhân yếu ớt giống như măng non này:
“ Tài tử mạng không dài mà mẹ, giống như Chu Công Cẩn ấy.”
“ Không phải đâu, hình như ông ấy bị bệnh do tà ma xâm nhập, lần trước toàn thân là máu ...”
Thiết Tâm Nguyên không nói nữa vì Lạc Thủy tiên sinh được hai ni cô trẻ dìu tới.
Ở Đại Tống có nhiều nữ tử đáng thương, quan phủ cũng tương đối nhân từ với bọn họ, nếu không có nơi nào đi thì tới am ni cô cũng được, việc liên quan tới đường sống, dù treo đầu dê bán thịt chó cũng ít người hỏi tới.
Một số am ni cô danh tiếng lớn thu nhập không kém thanh lâu cao cấp, một số đạt quan quý nhân ở thanh lâu dăm bữa nửa tháng là có lời đồn thổi, ngự sử sẽ tới tận cửa xem vị đồng liêu uy mãnh đó rốt cuộc có phải bệnh cô đơn cần chữa trị không, bị ngự sử bắt là chuyện rất mất mặt.
Có điều tới chùa miếu ăn chay thuận tiện điều dưỡng thân thể là chuyện phong nhã, vì như trên Đào Hoa sơn ngoài thành có am Đào Hoa là địa điểm tuyệt hảo.
Nghe đâu Thanh Tuệ sư thái là vị quốc y diệu thủ.
Đám phu phen thô hán hay tới cửa hiệu chỉ cần nhắc tới Thanh Tuệ sư thái là sắc mặt không tự nhiên, cứ phải đuổi Thiết Tâm Nguyên ở bên hóng chuyện đi rồi mới nói tiếp.
Thiết Tâm Nguyên bĩu môi xem thường, Thanh Tuệ sư thái sở trường nam khoa có cái gì mà dấu trẻ con, hồi xưa mình cởi quần chổng mông trước mặt y tá xinh đẹp đợi tiêm cũng chẳng phải một hai lần.
Có điều khi nhìn hai ni cô y tá kia thì Thiết Tâm Nguyên biết thân thể Lạc Thủy công tử vì sao lại tệ như vậy.
Hai ni cô này tuổi tuyệt đối không quá hai mươi, tăng bào sáng màu thùng thình phủ chấm gót không che đậy được dáng người lả lướt, mỗi bước chân uyển chuyển như mèo lại khiến y phục dán lên người thấp thoáng bộ ngực nhô cao, vòng eo thon thả, cặp mông tròn lẳn, cái sự lập lờ ấy dễ dàng kích thích dục vọng ở bất kỳ nam nhân nào. Dù dìu Lạc Thủy tiên sinh mà đôi mắt lẳng lơ vẫn cứ đảo khắp nơi, ngay cả đứa bé như Thiết Tâm Nguyên cũng không bỏ qua, xứng danh hung tàn trong sắc giới.
Bị mùi hương phấn kích thích gay mũi, Thiết Tâm Nguyên hắt hơi một cái rõ to, nước mũi chảy ròng ròng, Vương Nhu Hoa lau nước mũi cho nhi tử, nói với hai ni cô giọng căm ghét:” Trẻ con ít nhiều mẫn cảm với hoa phấn, hai vị sư thái đợi ở ngoài, tiên sinh có bà từ trong hiệu chiếu cố không sao hết.”
Có vẻ quen bị người ta xua đuổi, hai ni cô không để ý thái độ bất thiện của Vương Nhu Hoa, che miệng cười quyến rũ làm nam nhân trong hiệu thần hôn điên đảo, sau đó hài lòng tới bên Điềm Thủy tỉnh đợi.
Lạc Thủy tiên sinh ngồi ở bàn trong cùng, đờ đẫn nhìn lầu cao nghiêng rõ ràng, vẻ mặt ảm đạm.
Không ai hiểu chuyện xảy ra hơn ông ta, kẻ địch dùng cả chiêu trong tối lẫn ngoài sáng, hố máu chỉ là che mắt thôi, nay chuyện xảy ra không sửa chưa được nữa, trừ khi phải tháo cả tòa lầu mới có thể tu chỉnh.
Thiết Tâm Nguyên mang một ấm trà nóng tới, trà trong hiệu đều sao qua, không quá chát nữa, dù không cho thêm gừng mật ong, uống vẫn thơm mát ngon miệng.
Tấm gương chữ nổi còn mới tinh, Thiết Tâm Nguyên không định mang kỹ thuật mới vào Đại Tống.
Sự phát triển kỹ thuật giống đại thụ sinh trưởng, đầu tiên là mọc rễ rồi mới sinh cành, trổ lá, trải qua gió mưa kiểm nghiệm mới thành đại thụ chọc trời.
Chứ đất bằng đột nhiên mọc lên một cây đại thụ, thế thì đây là cây ma, sẽ bị người ta chặt mất.
Lạc Thủy tiên sinh lòng mang tâm sự, nào để ý mình uống gì, uống hết ấm trà vẫn liền mượn giấy bút của cửa hiệu vẽ vời gì đó.
Thiết Tâm Nguyên ghé tới gần xem, đường nét cơ bản của tòa lầu cao dần hiện ra, tò mò lắm, ngồi xuống bên cạnh muốn xem kiến trúc sư của Đại Tống sẽ ứng phó với tình huống này ra sao.
Lạc Thủy tiên sinh đưa vài bút liền chỉnh lại trọng tâm tòa lâu, phía bị nghiêng xuất hiện một hành lang toàn cột, thêm vào thứ này, cảm giác nghiêng của tòa lầu biến mất, nhưng hình dạng chỉnh thể xấu xí vô cùng.
Cái hành lang vô dụng đã phá hỏng hết tính đối xưng của tòa lầu.
Chán nản vứt bút lông đi, Lạc Thủy tiên sinh nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế thở như cá chết.
Thấy hết trò hay để xem, Thiết Tâm Nguyên lấy bài tập của mình ra bắt đầu viết.
Quách tiên sinh cực kỳ bất mãn với thứ chữ gà bới của Thiết Tâm Nguyên, vì vậy mỗi ngày sau khi hoàn thành bài vở được giao, phải viết một trăm chữ lớn, còn viết theo mẫu.
Vương Nhu Hoa rất quan tâm tới chuyện học tập của nhi tử, chuyên môn dọn chỗ gần cửa sổ cho nhi tử, mình ngồi trong quầy nhìn.
“ Chữ ngươi viết không đúng, tư thế cầm bút cũng không chính xác, nắm bút quá chặt, như thế cổ tay cứng, chữ viết ra không đẹp, lâu rồi còn làm tổn thương cổ tay.”
Không biết Lạc Thủy tiên sinh từ lúc nào chắp tay sau lưng nhìn Thiết Tâm Nguyên viết chữ, loại người này sinh ra là để người khác hãm hại, khen người ta một câu chăm chỉ thì sao? Cứ phải bày bộ dạng dạy đời ấy với người khác.
Thiết Tâm Nguyên khó chịu, y làm thế là có lý do, đọc sách đã vượt trội so với những đứa trẻ khác quá nhiều, nếu chữ cũng viết đẹp nữa thì đám trẻ kia có mà bị tiên sinh đánh chết.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất