Ngân Hồ

Chương 075: Đừng tưởng nữ nhân không thể thiếu nam nhân.

Chương 075: Đừng tưởng nữ nhân không thể thiếu nam nhân.


Vương Nhu Hoa mẹ con liên tâm cảm nhận được sự sợ hãi của nhi tử, nhưng nàng lại liên tưởng tới chuyện khác, xoa đầu con an ủi:” Vương Ngọc tuy lợi hại nhưng không phải là đối thủ của mẹ.”
Thiết Tâm Nguyên cuộn mình ngồi gọn trong lòng mẹ, áp mặt vào bầu ngực êm ái, lúc này chỉ muốn làm đứa bé thực sự, không muốn suy nghĩ gì:” Vì sao ạ?”
“ Vì sao à, cô ta tuy ngang ngược nhưng mà nhát gan, con biết mẹ báo thù cô ta cướp mất gấm Thục ra sao không?”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu.
“ Chỉ cần một con rắn lục thôi, mẹ bắt được trong rừng trúc, sau đó cho vào trong xếp lụa đó.”
“ Di di sợ chết khiếp đúng không ạ?” Thiết Tâm Nguyên hớn hở, mẹ cũng ác quá, cơ mà mình thích:
“ Cô ta đái ra quần ...” Vương Nhu Hoa cười khúc khích:” Ngoại tổ phụ con nổi giận, vì di di đái ra quần lúc gặp vương phi của Bộc vương gia.”
Thiết Tâm Nguyên muốn che mặt, cảnh tượng đặc sắc đó y có thể tưởng tượng ra, khi ngoại tổ mẫu đang toàn lực khen ngợi khuê nữ của mình với Bộc vương phi, một thiếu nữ cười hồn nhiên bê một thếp lục gấm Thục màu vàng, khiêm tốn thỉnh giáo Bộc vương phi xem loại vật liệu này làm loại y phục nào mới khiến vương phi thích. Đột nhiên có cái đầu xanh là bèn vẹt của con rắn thò ra ...
“ Mẹ, sao mẹ thoát được sự điều tra của ngoại tổ phụ, đây không phải là chuyện nhỏ, e rằng không ai bỏ qua hung thủ ..”
Vương Nhu Hoa cười đắc ý:” Ngoại tổ phụ con biết là tỷ muội trong nhà làm ra, chỉ không biết ai làm thôi, cho nên mới nghĩ một cách thăm dò. Con có biết không, mẹ ở trong số tỷ muội là người nhát gan nhất, hồi nhỏ gặp phải rắn, về sau cứ thấy thứ mềm mềm uốn éo là xỉu.”
Thiết Tâm Nguyên chề môi không tin:” Mẹ lừa con, mẹ dám bắt rắn cơ mà.”
“ Tất nhiên là chính tay mẹ bắt, ai nói với con là sợ một thứ là sợ cả đời? Tính mẹ rất quật cường, càng sợ cái gì càng muốn thấy, coi như kiếm chút việc để làm trong hậu viện buồn chán. Mẹ bắt đầu rèn luyện bằng bắt nòng nọc, thứ đó trơn lại mềm ... Rồi đến ếch, rết, cuối cùng là bắt rắn.”
“ Hi hi, cả nhà không ai biết, chỉ cần tới biệt viện ngoài thành, chuyện mẹ thích nhất là chơi đùa với rắn. Nhưng mà nhi tử à, ở đó chỉ toàn là rắn nhỏ thôi, con rắn lớn nhất mẹ gặp là khi hai mẹ con ta trôi nổi trên mặt nước, con rắn đó dài hơn năm xích, lúc đó mẹ sợ lắm.”
Thiết Tâm Nguyên chăm chú nhìn đôi mắt dài mà sáng của mẹ, vẻ điềm đạm ấy khó liên hệ với thời thiếu nữ tinh nghịch xấu bụng.
“ Ngoại tổ phụ con che dấu tin tức, tập hợp tỷ muội trong nhà lựa chọn lại gấm, hi vọng từ thếp gấm vàng kia tìm ra manh mối, nhi tử, con đoán xem mẹ làm thế nào.”
Thiết Tâm Nguyên ngẫm nghĩ:” Mẹ lựa chọn xếp gấm màu lam, nhưng vì sao mẹ nói trong rương chỉ có nửa thếp.”
“ Là cướp trong tay Vương Ngọc, ai cũng biết mẹ và di di con tranh nhau thếp gấm vàng, nếu lúc đó mẹ không tranh giành một chút sẽ bị nghi ngờ, trái lệ thường là bất hợp lý, ngoại tổ phụ con thông minh lắm.”
Thiết Tâm Nguyên giơ hai ngón tay cái lên khen mẹ cơ trí, Vương Nhu Hoa đáp lễ, còn nói quá khen, hai mẹ con ôm nhau cười khanh khách:” Nhi tử, mẹ cho con biết một bí mật, đừng tin tưởng nữ nhân, ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng nữ nhân không có nam nhân thì không sống nổi, nữ nhân cứ luôn mồm vật vã nói mình không sống nổi nữa cuối cùng luôn sống rất tốt.”
“ Đả kích bình thường với nữ nhân mà nói không là gì hết, khóc lóc thảm thương thật đấy, nhưng khóc xong thì chẳng có chuyện gì hết.”
Thiết Tâm Nguyên cực kỳ tán đồng, những lời này chỉ có mẹ mới nói thôi, đừng hòng nghe được ở chỗ nữ nhân khác. Bọn họ luôn nói nam nhân không được chấp nữ nhân, nam nhân mà ngay cả nữ nhân cũng ức hiếp không phải là nam tử hán, bọn họ luôn đặt mình ở vị trí kẻ yếu thỏa mãn ham muốn bảo hộ của nam nhân. Sau đó điên cuồng kiếm chác các loại lợi ích, cuối cùng nam nhân không khác gì là ngựa bị các nàng thúc phía sau.
Thủy Châu Nhi là tên ngốc như thế, vỗ ngực đảm bảo sẽ bảo vệ mấy tỷ tỷ, rồi tự xung phong đi thổi lửa, làm mặt đen xì, còn bị khói hun cho nước mắt giàn dụa, sau khi bếp được thổi lên liền bị các vị tỷ tỷ đẩy sang bên, ủy khuất nhìn họ ngồi nướng đậu ăn.
Tiểu Xảo Nhi chướng mắt quát một tiếng, mấy nữ hài tử mới ngoan ngoãn nhường chỗ cho Thủy Châu Nhi.
Khi Thiết Tâm Nguyên tới thì Tiểu Xảo Nhi đang ăn đậu, ngồi sang bên cho y sưởi ấm.
“ Hết cái ăn rồi à?”
“ Lương thực thì còn, nhưng sương sắp xuống, nếu không kiếm được trạch viện thích hợp, mùa đông này khó sống.” Tiểu Xảo Nhi thở dài, hắn vốn định kiếm nhà gần phế viên, nhà thì nhiều, nhưng không ai muốn bán:
“ Đang nhờ người trung gian tìm rồi, vài ngày nữa chắc có tin.”
“ Hoãn một chút cũng được, mọi năm đều ăn gió nằm sương, năm nay có ăn uống là tốt hơn nhiều.” Tiểu Xảo Nhi xoa xoa tay:” Phải rồi ta nghe nói Đồ Phu bang chuẩn bị khai chiến với chủ nhân tòa lầu kia, ngươi nghĩ bên nào sẽ thắng, chúng ta tranh thủ kiếm chác một ít.”
“ Chủ nhân tòa lầu kia sẽ thắng, nhưng không dễ đâu, chỉ có điều không liên quan tới chúng ta, hiện giờ cần luyện tập bản linh rồi trưởng thành, đợi khi hai bên nhìn ra manh mối thắng bại mới tính có nên tham dự không, chúng ta không có nhiều đường lui.”
Tiểu Xảo Nhi là tên hiếu sự lắm, không chịu an phận:” Giúp ai?”
“ Đồ Phu bang, bọn họ có lợi ích tương đối gần chúng ta.”
Tiểu Xảo Nhi vỗ ngực, bắt chước người giang hồ, nói đầy hào khí:” Lúc đó nhớ gọi ta, bất kể ngươi làm gì ta cũng giúp ngươi.”
Thiết Tâm Nguyên trừng mắt:” Nếu không phải cần ngươi giúp, ta làm nhiều việc như thế làm cái gì?”
“ Ha ha ha, thích nhất cái bản mặt vô xỉ này của ngươi đấy.”
“ Ta cũng thế.” Thiết Tâm Nguyên nhìn quanh quất, không thấy cái tên suốt ngày ôm đao đi loanh quanh, cũng không thấy lão binh và ba phó dịch:
“ Hắn về rồi, nghe nói là sắp đại thọ chín mươi của lão tổ tông, chuẩn bị về làm hiếu tử hiền tôn.”
Tên này khôn lên rồi đây, mặc dù Dương gia không ưa hắn nhưng hắn không để mình thiếu xót hiếu đạo, Thiết Tâm Nguyên gật gù:” Xem ra hắn quyết tâm tranh đoạt võ trạng nguyên.”
Tiểu Xảo Nhi nhe răng:” Tất nhiên, ngươi không xem hắn tập luyện đấy, quyết tâm lắm.”
“ Mong hắn được toại nguyện.” Thiết Tâm Nguyên trả lời qua loa, quay sang thảo luận chuyện làm sao các huynh đệ sống qua mùa đông ngày.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất