Ngân Hồ

Chương 086: Kẻ thứ nhất.

Chương 086: Kẻ thứ nhất.


Chính điếm Tôn Dương ở bên cạnh Thanh Bình môn là một địa điểm nổi tiếng ở Đông Kinh, riêng cổng chào thôi đã cao ba trượng, chính diện tòa lầu còn gài đủ các loại hoa lụa, hai bên là hoa cúc vàng rực, thay hàng ngày, chưa bao giờ qua loa.
Khiến người Đông Kinh đổ xô tới không chỉ vì tòa lầu mới mẻ này, mà còn có rượu cống chân chính của nước Liêu --- Lê hoa bạch.
Thứ rượu này có uyên nguyên lớn với diễm Tiêu Xước của nước Liêu, nghe nói sau khi xây xong Ứng Châu mộc tháp, Tiêu thái hậu tới đó bái phật, kết quả phát hiện bên mộc tháp có giếng nước ngọt mát, phong thành long tuyền thánh thủy, dùng để biểu hiện sự thần ảo của Phật môn.
Kẻ giỏi nịnh bợ liền dùng nước giếng này ủ rượu, không biết là cái bợ đít đó hồng phúc bằng trời hay là tài nghệ cao siêu, tóm lại từ sau đó rượu Lê hoa bạch liền vang danh thiên hạ.
Vương gia Tam công tử Vương Hoài Lễ lảo đảo từ tầng cao nhất của Tôn Dương tửu điếm đi ra, gia giáo nhà hắn nghiêm, nếu quá giờ Hợi ( 9-11pm) một khắc mà chưa về phủ thì đêm hôm đó khỏi vào, ngày hôm sau đợi trưởng bối trong nhà trách phạt.
Vương Hoài Lễ thèm Lê hoa bạch lâu rồi, tối nay hiếm có cơ hội ngồi lầu cao uống mỹ tửu, tất nhiên là không thể bỏ qua.
Quả nhiên Lê hoa bạch không uống danh " vang danh tái ngoại ba nghìn dặm", uống lâu rồi mà hương thơm vấn vương trong miệng.
Lão đầu tử trong nhà đúng là cổ hủ, rõ ràng có tình đồng song với Bộc vương, chẳng biết quan hệ với người ta, nếu không mình làm sao tới nay vẫn là chân trắng?
Nhìn đám bằng hữu vẫn uống rượu hát vang, mìn cô độc rời đi, muốn nói chuyện với thế tử Bộc vương một câu cũng chẳng được.
Thế là hơi rượu hóa thành đầy một bụng phiền muộn.
Nhưng không còn sớm nữa, nếu không muốn mai lãnh gia pháp thì mau về nhà thôi.
Tiểu Xảo Nhi ôm một rổ hạch đào ngồi bên cổng, nơi này có vô số tiểu khuê nữ, tiểu thiếu niên chuyên môn bán các món ăn nhỏ, vươn cổ đợi khách gọi, chỉ có Tiểu Xảo Nhi hờ hững ngồi nhìn Vương Hoài Lễ loạng choạng đi tới.
Một tên hỏa kế ân cần tới dìu, nhưng ánh mắt không che dấu được vẻ khinh bỉ, trong số người tham gia tiệc ở tầng thượng. Tên này bủn xỉn nhất, màn xiếc tuyệt vời của Trương Thất Thành cũng chẳng được kẻ này thưởng, nhưng lại là tên vỗ tay to nhất, nếu không phải sợ phật ý khách khác, hỏa kế chẳng muốn tiễn kẻ này đi. Chuyến này đi sáu mốt bậc cầu thang vô ích rồi, tên quỷ keo kiệt này không thưởng mình xu nào đâu.
Tiểu Xảo Nhi lấy trong lòng ra một đồng tiền, khéo léo búng xuống dưới chân hỏa kế: “ Hỏa kế đại ca, huynh rơi tiền kìa.”
“ Hả?” Hỏa kế vội buông tay đang dìu Vương Hoài Lễ nhìn xuống, quả nhiên là thấy đồng tiên, cúi xuống nhặt phủi sạch cho vào tay áo, ngẩng đầu lên định cám ơn tiểu ca vừa nhắc mình thì bên tai có người hét lớn ngã xuống ...
Là Vương tam công tử.
Hỏa kế đông cứng người, trở mắt nhìn Vương Hoài Lễ lăn lông lốc như quả bóng xuống thang, khi hắn kêu thêm tiếng nữa mới hòn hồn, nhào xuống xem bị đại thiếu gia này sống hay chết.
Nhân lúc xung quanh nhốn nháo, Tiểu Xảo Nhi nhặt lại hai quả hạch đào vừa mới ném ra, cho vào giỏ, sau đó cũng nhón chân gia nhập đám đông hiếu kỳ.
Nhốn nhốn nháo nháo một hồi, mấy hỏa kế khiêng Vương Hoài Lễ vẫn kêu gào thảm thiết trên cáng đi, Tiểu Xảo Nhi lặng lẽ rút lui. Về tới viện tử nhà mình thấy hồ ly nằm trên giường đợi, cầm bút viết số mười một xiêu vẹo trên giấy buộc vào vòng cổ hồ ly, sau đó bế nó ra cửa. Nhìn hồ ly như bóng ma lao vút đi trong đêm, Tiểu Xảo Nhi vươn vai ngáp một cái dài, toàn thân khoan khoái, lâu rồi không có cảm giác này.
Ngủ thôi, mai mới là trận lớn, không bỏ lỡ được.
Hồ ly nhẹ nhàng chui vào tiểu viện tử của Thiết gia, Vương Nhu Hoa đã ngủ rồi, chỉ có gian phòng nhỏ của Thiết Tâm Nguyên có ánh sáng hắt ra.
Nghe thấy tiếng cào cửa, Thiết Tâm Nguyên mở cửa cho nó vào, lấy tờ giấy cuộn ở vòng cổ của nó, nhìn lướt qua con số trong đó, ném vào bồn lửa.
Vương Hoài Lễ gãy mười một cái xương, hẳn là hắn không còn hơi sức đâu mà quản chuyện bên ngoài nữa.
Sau khi xác định Vương Hoài Lễ đã gặp xui xẻo, Thiết Tâm Nguyên chuyên tâm điều chế sơn sống, mẹ mua một cái bàn nhỏ có thể đặt trên giường tiện cho y đọc sách, Thiết Tâm Nguyên thấy cái bàn thuần màu gỗ không đẹp, muốn sơn lại.
Ở Đại Tống muốn sơn đồ gia dụng là một quá trình vô cùng phiền phức, mẹ lại mẫn cảm với sơn, chỉ cần ngửi mùi là nổi mẩn đó, nên công việc này mẹ không tham dự.
Phải đổ rỉ sắt vào sơn, rỉ sắt và sơn sống sinh ra phản ứng hóa học, biến thành nước sơn đen như mực, nếu như sơn lên đồ đạc sẽ đen bóng, cho nên thứ sơn này còn gọi là mực ngọc.
Thiết Tâm Nguyên chuẩn bị một thùng sơn to tướng, rõ ràng cái bản nhỏ kia không cần nhiều sơn như vậy.
Theo lời Lão Cẩu nói, Vương Ngọc di di mai sẽ tới hiệu đồ gỗ mua bàn ghế, cho nên phải sớm chuẩn bị mới được.
Thiết Tâm Nguyên dùng cái gậy gỗ nguấy đều sơn, sau đó cẩn thận đổ từng chút vào một cái hồ lô nhỏ, thứ này không thể lộ ra ngoài không khí lâu, phải đóng kín mới được.
Số sơn còn lại thì tất nhiên sơn bàn thật kỹ, sau đó cảnh cáo hồ ly không được tới gần bàn, nghe thấy tiếng trống cầm canh bên ngoài, kéo hồ ly không muốn ngủ trong phòng vào nhà ngủ.
Sân vườn chỉ có cái cây, ít hoa cỏ chẳng đủ chỗ cho chim chóc làm tổ, dưới chân tường thành đều là đất nện trống trải, bên trong tường thành cũng không trồng cây gần chân tường, thế cho nên buổi sáng ở tiểu viện tử Thiết gia vô cùng yên tĩnh.
Tự tạo thành thói quen cho đồng hồ sinh học của bản thân, trời vừa sáng Thiết Tâm Nguyên cũng vươn vai thức giấc, vừa mới mở cửa ra thì nhìn thấy phía đối diện Đồng Tử bê bát lớn ngồi ăn.
“ Nguyên ca nhi, hôm nay nhà ta ăn bánh bột mỳ trắng này, bên trong còn có thịt nữa.”
Thiết Tâm Nguyên vui vẻ chạy tới, ngoạm một miếng lớn rồi lắc lắc hồ lô trong tay:” Ngon lắm, nhưng hôm nay ta có việc phải làm, không kịp ăn rồi.”
Đồng Tử đưa một cái bát khác ra:” Yên tâm, biết cái tính thối của ngươi, bát này ta chưa ăn, ăn thêm chút đi.”
Người ta nhiệt tình như thế Thiết Tâm Nguyên ăn vội vàng vài miếng rồi chạy đi.
Quay đầu lại thấy Đồng Tử vẫn đang ngồi ăn ngon lành thì mừng thay cho hắn, Đồng Bản cuối cùng đã nghĩ thông, cơm nước nhà ông ta đã có thay đổi lớn.
Thực ra Đồng Tử không ngại vất vả, hắn chỉ sợ không có món ngon mà ăn, chỉ cần cho hắn ăn uống tử tế một chút, công việc mệt đến đâu cũng được, Thiết Tâm Nguyên hơn một tuổi đã biết rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất