Chương 087: Kẻ thứ hai.
Đám Tiểu Xảo Nhi, Tiểu Linh Nhi và Thủy Châu Nhi đã đợi sắn ở quán hồn đồn của Tiểu Hoa, vừa thấy bóng dáng Thiết Tâm Nguyên là chạy tới nóng ruột hỏi.
“ Xong chưa, bên trong là cái gì, nước đái hay là máu chó?”
“ Mực ngọc.” Thiết Tâm Nguyên đáp gọn lỏn:
Tiểu Xảo Nhi rùng mình:” Bị sơn sống dính vào thì dăm ba tháng khỏi sống yên.”
“ Ta còn cho thêm vào bong bóng cá, muốn rửa được nó phải mất cả tháng trời, còn lột cả da.”
Đến ngay cả đứa bé như Thủy Châu Nhi cũng không thấy việc ác độc này có vấn đề gì còn hoan hỉ tranh nhau cướp hồ ly, cuối cùng là Tiểu Xảo Nhi lớn nhất chiến thắng, ôm ghì trong lòng:” Hiệu đồ gỗ Trương Tam Thủy phải không, việc này để ta làm cho, yên tâm đảm bảo thần không biết quỷ không hay.”
Thiết Tâm Nguyên dặn dò:” Nhớ, phải thật khéo, thật tự nhiên, không để chúng phát hiện ra đây là báo thù, nếu không công việc về sau sẽ càng khó khăn hơn, đợi cuối cùng mới để chúng biết. Lão nhân Vương gia nếu như không quá hồ đồ sẽ tìm ra căn nguyên, ta không tin chúng còn dám không để ý tới mẹ ta, làm mẹ ta thương tâm.”
Tiểu Xảo Nhi vỗ vai Thiết Tâm Nguyên:” Mẹ ngươi trước kia hay cho đám Thủy Châu Nhi xương gặm, không đánh đuổi bọn ta, ân tình đó ta ghi nhớ.”
Nói xong phẩy tay gọi hai đứa đệ đệ hiên ngang rời đi.
Thiết Tâm Nguyên chỉ chào Tiểu Hoa đang bận rộn một tiếng, dẫn hồ ly xuyên qua ngõ tới học đường, mua một cái bánh nướng đang nóng hỏi, xem làm đôi lấy nhân ăn, ngoạm một miếng thịt dê ngon lành.
Gần đây thần sắc của Quách tiên sinh rất tốt, hồng hào tươi tắn chứ không âm u như trước kia, ngay cả Trương Bàn Tử viết bài văn như rắm cũng lắc lư đầu xem, mặc dù vài lần nhăn mặt muốn đánh song vẫn nhịn được, cuối cùng đưa tay ra xoa đầu nó, thở dài:” Sao không chịu tiến bộ?”
Một câu này khiến Trương Bàn Tử đang chuẩn bị ăn đòn òa khóc, Quách tiên sinh dỗ rất lâu mới ngừng khóc.
Bài học hôm nay là thiên năm của Luận ngữ, nói về Công Dã Tràng.
Trong truyền thuyết người này biết nói tiếng chim, một hôm có con quạ nói với hắn: Công Dã Tràng, Công Dã Tràng, Nam sơn có con dê, ngươi ăn thịt, ta ăn lòng.
Thế là mọi người nghe lời Công Dã Tràng tới Nam sơn, quả nhiên thấy con dê đã chết, mọi người không tin hắn nhìn quạ đen bay vòng vòng ở Nam sơn phân tích ra, tin tưởng hắn hiểu tiếng quạ.
Người như vậy rất đáng sợ, thế là hắn bị tống vào tù vì làm yêu nhân.
Đây là học vấn rất hữu dụng, cho nên Thiết Tâm Nguyên mau chóng hút vào bài giảng của Quách tiên sinh, quên luôn cả chuyện bi thảm sắp xảy ra ở Tây thị.
Tây thị là nơi phồn hoa nhất của thành Đông Kinh, trước kia khi phường thị còn chưa bị phá bỏ nơi này đã là chỗ thương cổ tụ tập mua bán.
Nay tường phường bị phá rồi, toàn bộ nhà cửa sát đường đều biến thành cửa hiệu, cũng không thay đổi địa vị trung tâm thương nghiệp trong thành.
Nơi này đa phần là bán buôn, ít khi bán lẻ, Vương Ngọc tới đây là muốn mua lượng lớn đồ gia dụng cho ngôi nhà mới của mình, giao dịch lớn như vậy, ả không yên tâm giao cho quản gia, đích thân đi lựa chọn.
Đại gia khuê tú làm thế rất mất mặt, nhưng Vương Ngọc không cho rằng như thế, chỉ cần tiết kiệm được tiền thì thể diện không cần.
Một thân váy lụa mỏng ôm vừa vặn lấy cơ thể thành thục, cho dù đầu đội mũ che mặt, song phong tư tha thướt của Vương Ngọc vẫn vô cùng bắt mắt, ả hưởng thụ cái cảm giác tiền hô hậu ủng, khi mọi người đều vây quanh mình là thời khắc ả thỏa mãn nhất.
“ Trương Tam Thủy, Trương Tam Thủy, cái tên hay đấy, quản gia tiến cử cửa hiệu nhà ngươi đồ đạc đẹp lại bền, ta vừa nhìn qua, chỉ đến thế mà thôi. Thôi vậy, quản gia đã giới thiệu thì vẫn phải nể mặt lão nhân, có điều ngươi không được lấy ba phần lợi trong đó.”
Một lão giả mặc áo vải sắn đi bên cạnh kiên nhẫn giải thích:” Thứ Tam nương tử muốn, lão hán nào dám có sai sót, quản gia giới thiệu tiểu hiệu cho Tam nương tử xem đó là coi trọng tiểu hiệu. Mời Tam nương tử ghé mắt qua, nếu không vừa mắt cứ lát cái mặt già này, người cũng không cần tới hiệu khác xem nữa, luận tới đồ gia dụng, cửa hiệu dám vỗ ngực khoe khoang.”
Vương Ngọc cười khẽ chỉ mảnh đất trống:” Làm phiền chưởng quầy chuyển đổ ra cho ta xem qua từng thứ, trong hiệu tối quá, nếu sơn có vết rạn, ở trong chẳng xem rõ.”
Lão chưởng quầy chắp tay:” Xin thưa Tam nương tử biết, đồ người muốn vừa lớn vừa nặng, nhiều thứ ở trong kho, mang đi mang lại không dễ, huống hồ còn là phố phường, người qua người lại rất bất tiện. Không bằng mời phu nhân vào hiệu xem, nếu mang về có vấn đề gì, lão phu tới tận nhà bồi tội, không lấy một đồng.”
Hai người đang nói chuyện, một đứa bé đeo mặt nạ khỉ cưỡi ngựa trúc chạy ào qua giữa hai người, ôm chân Vương Ngọc xoay tròn, đứa bé lớn hơn đeo mặt nạ Côn Lôn nô truy sát đằng sau.
Vương Ngọc thét chói lói đẩy đứa bé mập mạp ngã dập mông, đứa bé kia chỉ ả chửi bới thế là đám nha hoàn xô ngã đấm đá liên hồi.
Thấy cái váy lụa đẹp đẽ của mình dính bẩn, Vương Ngọc đang định chất vấn lão chưởng quầy, chợt thấy một thiếu niên xách hồ lô chạy tới, đều tiên cứu thoát đệ đệ của mình khỏi tay nha hoàn, sau đó chắp tay thỉnh tội với Vương Ngọc tha cho đệ đệ mình tuổi nhỏ vô tri.
Vương Ngọc đâu chịu tha, mông ả có hai dấu tay đen xì, đứa bé còn quá nhỏ tất nhiên không nói tới tổn hại thanh danh, nhưng cái váy này hỏng rồi, tay đứa bé kia dính sơn, căn bản không giặt được.
Đám nha hoàn quang quác chửi Tiểu Thủy Nhi mặt đầy tro bếp, Tiểu Xảo Nhi đỡ cho đệ đệ , còn tay giơ hồ lô lên:” Cẩn thận đổ ra ngoài.”
Thấy hắn không đánh trả, một ả nha hoàn đưa tay ra tóm tay Tiểu Xảo Nhi, tên này giữ gìn cái hồ lô như thế, hẳn là vật quý, vậy thì chỉ cần giữ lấy thì không lo hắn chạy.
Hai bên giằng co, chỉ nghe thấy rắc một cái, hồ lô vỡ làm đôi sơn đen đổ ộc lên đầu nha hoàn, ả theo bản năng vung tay hất nửa bầu hồ lo đi, vừa vặn Tiểu Xảo Nhi buông tay, hồ lồ bay về phía cổ Vương Ngọc, sơn theo cổ áo lỏng lẻo chạy vào người ...
Một tên lưu manh xem náo nhiệt chướng mắt đám nữ nhân bắt nạt ba đứa trẻ con, bợp Tiểu Xảo Nhi một cái:” Còn không mau chạy đi?”
Tiểu Xảo Nhi thấy hai đứa nhóc đã chạy mất tăm từ bao giờ, phó dịch của Vương gia hùng hổ đi tới, vội chui qua nách tên lưu manh ẩn vào đám đông.
Thấy đám nha hoàn la hét đuổi theo, tên lưu manh cười dâm dật giang tay: “ Muốn tìm nam nhân thì tìm Hoa ca ca đây.”
Đám đông ghét nhà giàu ỷ thế khinh người hò hét vỗ tay, lời ô uế vô lại tuôn ra không ngớt khiến đám nha hoàn chùn bước.
Tiểu Xảo Nhi rời Tây thị, tìm được Tiểu Linh Nhi và Thủy Châu Nhi ở chỗ cây liễu lớn, cởi mặt nạ của chúng ra rồi không chút do dự ném luôn xuống sông, sạch sẽ rồi dẫn chúng đi uống nước thơm đã hứa trước.
…