Chương 095: Chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?
Trẻ nhà nghèo không cái khổ gì không chịu được, Tiểu Hoa đầu đội cái mũ giống của Thiết Tâm Nguyên, mặt lạnh tới đỏ rực, hai bàn tay sưng đỏ như củ cải lóng ngóng cho hồn đồn vào canh.
Trời lạnh, ai cũng muốn ăn một bán hồn đồn nóng hổi mới lên đường, vì thế quán hồn đồn nhà nó làm ăn cực tốt.
Thiết Tâm Nguyên cởi găng tay lộ ngón ra, đeo vào tay Tiểu Hoa, nhận lấy vợt giúp nó nấu hồn đồn.
“ Úi da, Nguyên ca nhi lại tới giúp tiểu nương tử rồi à, Tiểu Hoa thật có phúc, tương lai gả cho Nguyên ca nhi là không cần chịu khổ nữa, nam nhân biết thương nữ nhân như vậy không nhiều đâu.”
Phụ nhân thị tỉnh là thích chủ đề này nhất, Thiết Tâm Nguyên tất nhiên chẳng để ý còn cười hì hì đáp lại, Tiểu Hoa còn nhỏ, nhưng nó vẫn biết xấu hổ che mặt.
“ Nguyên ca nhi nếu thích Tiểu Hoa nên bảo mẹ mang lễ tới nhà Tiểu Hoa đi, năm sau là có thể đưa về nhà.”
“ Nói vớ nói vẩn, Tiểu Hoa tới nhà Thiết gia nương tử tất nhiên hưởng phúc, bây giờ nhà nó dựa vào bán hồn đồn mưu sinh, nếu nó đi rồi, cô bảo cả nhà Hoàng lão thất đi uống gió tây bắc à.”
Thiết Tâm Nguyên đặt bát hồn đồn xuống: “ Mỗi ngày các di di thẩm thẩm tới đây ăn bát hồn đồn là giúp Tiểu Hoa rồi.”
Đám phụ nhân cười lớn, một người nói:” Cái thằng cụ non, thẩm tử không dây với ngươi nữa, Xuân Ương nhà ta đợi chơi với ngươi đó, sao không qua?”
Thiết Tâm Nguyên vừa làm việc vừa tán gẫu với mọi người, không lâu sau mặt trời lên, lau tay bảo với Tiểu Hoa đang sưởi ấm:” Ta đi đây, trời lạnh lắm, muội bán hết rồi về nhà sớm nhé.”
Tiểu Hoa quen Thiết Tâm Nguyên đối xử với mình như thế, vội gần đầu, nó biết nếu không đi học sẽ tới muộn.
Mùi vị bánh nướng thịt dê nhà Ngưu Tam Phạ vẫn ngon như cũ, nhớ hôm nọ nói chuyện với sư nương, lại lấy thêm một cái, mình ăn không trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, nhưng lấy thêm không trả là không được, người Tống rất chú trọng quy củ và tín nghĩa, mình khó khăn lắm mới lập nên được, không thể tủy tiện hủy mất.
Vì thế mười đồng tiền không cánh mà bay.
Nói ra rất lạ, người Tống tin vào lời hứa hơn là hợp đồng, kẻ mang hợp đồng tới quan phủ đòi quyền lợi bị mọi người chế nhạo, cho dù hắn có là chủ vật mình muốn lấy về cũng bị người ta khinh bỉ.
Không cần biết ngươi có lý không.
Mẹ lúc vừa mới bán hàng cũng chỉ đánh tiếng với đồ tể, thế là đồ tể ngày ngày mang thịt tươi tới hiệu, bất kể mưa gió cũng không gián đoạn.
Khắp Đông Kinh đều biết Đồ Hộ bang chẳng phải người tốt, nhưng bọn họ giữ lời, mà mẹ cũng chưa bao giờ cân lại thịt, đồ tể nói bao nhiêu tiền là bấy nhiêu tiền, dựa theo giá hẹn trước giao dịch, mẹ không bao giờ mua chịu, đồ tề cũng không bao giờ bán thịt xấu hoặc thiếu cân lạng.
Sống trong một thế giới tương đối có chữ tín mà nói là chuyện vô vị, như thế người thông minh chẳng có chỗ thi triển tài hoa.
Thiết Tâm Nguyên nhìn cái tửu lâu đem bộ đồ bạc trân quý của mình cho người muốn thuê, chẳng có thủ tục gì cả, khiến y có kích động muốn lừa hết đồ bạc ở Đông Kinh rồi đúc thành đĩnh bạc.
Nói ra mất mặt lắm, Thiết Tâm Nguyên còn đem chuyện này đi hỏi tiên sinh, vì sao người tửu lâu lại tin người khác như thế.
Tiên sinh cũng không hiểu hỏi lại:” Đây chẳng phải là chuyện đương nhiên à?”
Câu này làm Thiết Tâm Nguyên như bị lột da, từ đó trở đi y quyết định phải làm người tín nghĩa, dù giả vờ cũng phải giả vờ tới cùng.
Giúp Tiểu Hoa cũng là thế, mới đầu là y thực sự mềm lòng, sau phát hiện chỉ cần mở đầu, nếu không có kết thúc tốt, sẽ bị người ta khinh bỉ, ít nhất bị loại quân tử như Quách tiên khinh bỉ.
Ví như hôm nay, trời lạnh như vậy y không muốn giúp Tiểu Hoa, nhưng nếu cứ vậy bỏ đi, sẽ bị người ta nói là không có trước sau, thay lòng đổi dạ, rồi thì trước kia chỉ đóng kịch, vậy là lòng tốt trước kia sẽ cắn lại chính mình, phiền toái thế đấy.
Khi tới học đường thì đã muộn rồi, sư nương không cho Thiết Tâm Nguyên lạnh như cục băng vào học đường, kéo y tới tiểu thư phòng của tiên sinh, hai người vừa sưởi ấm vừa ăn bánh thịt nướng cùng uống thứ trà thuốc không rõ tên mà tiên sinh mang ở quê tới.
Con cái của Quách tiên sinh đều đã lớn, nay sống ở Trần Lưu cách Khai Phong không xa để trông nhà, lão phu thê ở lại Đông Kinh kiếm tiền.
Nghe sư nương thao thao bất tuyệt kể chuyện cũ, Thiết Tâm Nguyên vui chung với bà, hiện giờ y rất có hứng thú tham gia những hoạt động thường ngày thuần phác.
Tiên sinh bị thương trên đầu nên không giảng bài, đa phần đốc thúc mọi người học tập, ở cái ngày mở nước nhỏ thành băng này đọc sách viết chữ là một loại tra tấn. Theo lời tiên sinh nói, hàn song khổ độc, thiết nghiễn xuyên ma vốn là để bồi dưỡng tinh thần chịu khổ cực của sĩ tử, cũng là một loại tu luyện, càng là một hoàn thiện tinh thần của bản thân.
Khả năng là thiên vị, Trương Bản Tử lạnh chảy nước múi ròng ròng lắp bắp đọc sách trong học đường, trông gớm không chịu nổi. Còn Thiết Tâm Nguyên đọc sách bên bồn lửa thi thoảng tán gẫu với sư nương, trong mắt tiên sinh đầy vẻ nho nhã.
Mãi mới đợi được tới lúc tan học, Thiết Tâm Nguyên cùng đồng song tụ tập ra về, Trương Bàn Tử vừa ra sức dẫm đôi chân tê cứng vừa chùi nước mũi dơ dáy, ở Đại Tống, cho dù là người xuất thân phú hào như Trương Bàn Tử, tay chân bị cóng là chuyện thường.
Mẹ không muốn kinh doanh găng tay, mũ, cho rằng trong nhà có cái hiệu bánh là đủ mưu sinh rồi, không cần lún vào cái vòng thương cổ quá sâu.
Trước kia không phải như vậy, mẹ rất có đầu óc thương nghiệp, lúc nào cũng nghĩ kiếm thật nhiều tiền để nhi tử cưới được cô nương tốt, từ khi nhận ra con mình đúng là thần đồng, tương lai sẽ xuất tướng nhập tướng liền thay đổi, con mình sau này gia tài vạn quán là tất nhiên, giờ dùng thủ đoạn thương cổ kiếm tiền, mai này sử dụng chẳng thoải mái.
Tòa lầu kia tiếp tục cao lên, giờ có tên rồi là Nguy lâu, cho dù trong cái ngày lạnh như thế này cũng không ngừng thi công, Thiết Tâm Nguyên đứng ở cửa hiệu nhìn rất lo những công tượng đang điêu khắc bên trên sẽ rơi từ trên xuống.
Lạc Thủy tiên sinh hiện thường trú ở cái gian chứa tạp vật của hiệu, ông ta dọn dẹp nó, đặt vào một cái lư đồng lớn, bên trong ấm tới mức không cần mặc áo, Thiết Tâm Nguyên vừa tới là chui vào đọc sách.
“ Lại đọc thứ sách vô dụng.” Đang vẽ liếc nhìn cuốn Luận Ngữ trong tay Thiết Tâm Nguyên, Lạc Thủy bỏ bút than xuống thở dài:
“ Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;”
“ Đây là ngự huấn, tiên sinh không nên nói thế.” Thiết Tâm Nguyên bỏ nắp lư đồng ra, cho nắm hạt dẻ vào nướng:
“ Cho ngươi thứ này, đây mới là kiến thức thực sự, đừng chỉ học những thứ vô nghĩa.” Lạc Thủy tiên sinh nói xong ném tới một cuốn sách sau đó về chỗ của mình, không nói gì thêm: