Ngân Hồ

Chương 094: Mùa đông ở Khai Phong.

Chương 094: Mùa đông ở Khai Phong.


Khi trời sáng Vươn Nhu Hoa vặn lưng từ trong phòng đi ra, trước tiên nhìn đàn chó ngủ tít thò lò dưới bụng hồ ly, lại nhìn nhi tử ngủ bất tỉnh nhân sự, rửa ráy xong rồi rời nhà.
“ Tu, tu, tu ...”
Tiểu công chúa hôm nay thổi còi rất hăng, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, không biết qua bao lâu Thiết Tâm Nguyên mới như mèo bệnh chùm chăn đi ra, đưa đôi mắt cá chết lờ đờ nhìn công chúa.
“ Này, sâu lười, giờ này còn chưa rời giường, ta đã học xong rồi.”
“ Tiên sinh nhà ta bị ngói đập vỡ đầu, đoán chừng rất lâu không đi học được, nói cho ngươi một tin tức tốt, quà ngươi chuẩn bị tặng phụ hoàng đã bắt chế tác, ta đảm bảo phụ hoàng ngươi sẽ thích.”
Tiểu cô nương cao hứng vỗ tay bôm bốp:” Tốt quá, phụ hoàng rất thích khải giáp vàng, mẫu phi cũng không trách ta tiêu tiền lung tung. Ngươi biết không, hôm nay mẫu phi muốn xem hồi môn của ta, bị ta lảng đi.”
Hồi, hồi môn à? Thiết Tâm Nguyên lảo đảo:” Gì, ta tưởng thứ đó ngươi tự quyết được.”
Tiểu công chúa cười:” Đồ nhát gan, mẫu phi nếu hỏi tới lần nữa thì ta bảo mất rồi, dù sao cũng không khai ngươi ra đâu.”
“ Như thế cung nữ và ma ma của ngươi gặp xui xẻo.”
“ Không đâu, ta sẽ bảo vệ đám Tiểu Châu Nhi ... a, hồ ly, chào!”
Cảm giác có cái gì đó kéo chăn, Thiết Tâm Nguyên cúi đầu nhìn, ra là hồ ly, khỏi cần nói đám cẩu đại nhân lại đói rồi.
“ Ê hồ ly thối, ngươi dám ngó lơ ta.” Tiểu công chúa ghé vào tường thành nhoài người ra, làm đám thị vệ lẫn Thiết Tâm Nguyên toát mồ hôi chỉ sợ công chúa ngã, may có một tiểu cung nữ ở phía sau ôm chặt lấy:
“ Hồ ly nhà ta không biết đêm qua nhặt đâu về sáu con chó con, ta nấu cháo gạo cho chúng nó uống cả đêm ...” Thiết Tâm Nguyên ngáp một cái rõ to:” Mệt chết đi ...”
“ Chó con?” Mắt tiểu công chúa tức thì mở rõ to, vươn cánh tay nhỏ mập mạp ra:” Nhà ngươi vui thật đấy, nhà ta lâu rồi không có chuyện hay như thế, mau, mau bế ra cho ta xem.”
Mắt Thiết Tâm Nguyên đột nhiên sáng ngời:” Này, ngươi có sữa trâu không, đàn chó nhỏ quá, không ăn được thứ khác.”
Tiểu công chúa đắc ý cười ngoạc mồm, nhìn thấy luôn cả lưỡi nho nhỏ:” Có! Có! Có nhiều lắm, phần của phụ hoàng cũng chia cho ta rồi, ta có nhiều lắm, uống không hết.”
Thiết Tâm Nguyên thầm chửi xa xỉ rồi chạy vào nhà, cho hết cả sáu con chó vào giỏ, hồ ly thấy vậy cũng nhảy vào luôn, hại y phải ỉ ạch mãi mới kéo được ra cửa.
Một dải lụa buông sẵn xuống, Thiết Tâm Nguyên buộc thật cẩn thận, hồ ly lẫn sáu con chó được thị vệ kéo lên, tiếp đó bên trên đó la hét ầm ĩ, khỏi nói cũng biết tiểu công chúa và cung nữ vui sướng mất lý trí rồi.
“ Cho ta một con được không?” Tiểu công chúa mang theo ánh mắt vô cùng khao khát căn bản không cho cự tuyệt:
“ Ngươi có chắc là hoàng cung được nuôi chó không?”
Niềm vui trong ánh mắt tiểu công chúa rút đi, vê khăn tay khóc tới nơi, hoàng cung được nuôi ly miêu nhưng không cho nuôi chó, đó là cấm lệnh ở hậu cung.
Thiết Tâm Nguyên vội an ủi:” Không sao, không sao, nhà ta nuôi được, ngươi thích con nào cứ chọn, nuôi ở nhà ta, chỉ cần mỗi ngày cho ăn vài lần là được, ngày nào cũng có thể gặp chúng nó mà.”
Tiểu công chúa bật cười, ngượng ngùng lau nước mắt:” Ta bảo Tiểu Châu Nhi đi lấy sữa ngay, bên trong thêm đường đấy.”
Đến bữa sáng còn chưa ăn Thiết Tâm Nguyên liếm môi, tiểu công chúa đề phòng ngay:” Không cho ngươi uống, sữa trâu là đồ ăn của chó con.”
“ Ta không uống.” Thiết Tâm Nguyên thẹn quá hóa giận:” Tốt nhất ngươi kiếm bút lông sạch sẽ chấm sữa cho chúng ăn, dùng ngón tay buồn lắm.”
“ Biết rồi.” Mục tiêu đã đạt được lần đầu tiên tiểu công chúa bỏ rơi Thiết Tâm Nguyên chạy mất:
Thiết Tâm Nguyên ngáp chảy nước mắt, kéo kín chăn vào nhà ngủ, tuy không mưa nữa nhưng hơi lạnh như dao lóc xương, tiểu công chúa bọc người tròn như quả bóng, mình chẳng có những trang bị đó, về nhà có lò lửa ngủ là tốt nhất.
Ném vài cục than vào lò, nghe cửa sổ truyền tới tiếng ù ù của gió, Thiết Tâm Nguyên mãn nguyện nằm xuống, tay nghề của Tiểu Xảo Nhi rất khá, có cái lò sắt này mùa đông dễ thở hơn nhiều, có trời chứng giám, y sợ lạnh lắm.
Hoàng cung thì có địa long sướng rồi, à không hoàng cung không đốt địa long nữa, hoàng đế vì tiết kiệm tiền, trong ngay một bát canh dê còn tiếc không uống thì làm sao cho dùng thứ địa long tốn kém kinh người.
Có nên cho tiểu công chúa một cái không, miễn nó buổi tối ngủ trúng độc than, đó là thứ chết người, bất kể là bách tính bình dân hay hoàng cung, vì sưởi ấm hàng năm đều có vài người bị khí than giết chết.
Từ đó trở đi mỗi ngày Thiết Tâm Nguyên trước khi ra ngoài đều cái giỏ hồ ly và chó con dưới tường thành, ban ngày sẽ có người cho chó con ăn, thuận tiện cho luôn hồ ly ăn.
Buổi tối về chỉ cần xách giỏ vào nhà là được, còn chó con đã được hồ ly tha từng con từng con về nhà.
Đôi khi Thiết Tâm Nguyên nhìn thấy một số người lớn trên tường thành, theo như công chúa nói, trong cung rất nhiều người thích chăm sóc hồ ly, lạ cái là không mấy ai thích chó con.
Vì sao có chuyện này thì Thiết Tâm Nguyên thầm hiểu trong lòng.
Hồ ly là thú lành trong miệng hoàng đế, là thứ duy nhất có thể ăn cùng bàn với hoàng đế, quyền lợi ấy ngoài hoàng hậu không một phi tần nào có tư cách.
Trong cung mỗi mình hoàng đế là nam nhân hoàn chỉnh, vì thế sở thích của nam nhân này, tất nhiên thành sở thích của tất cả mọi nữ nhân trong cung.
Những lời này không cần mình nói với tiểu công chúa, mẫu thân của nó sớm muộn cũng nói thôi.
Trời mới biết mùa đông Đông Kinh năm nay vì sao lại lạnh như thế.
Thiết Tâm Nguyên mặc quần bông, áo bông, đầu đội mũ che tai do mẹ làm qua loa, hai tay đút trong ống tay áo run lẩy bẩy đi tới học đường.
Y thấy nếu mà mình không ăn chút đồ có nhiệt lượng sẽ bị đông cứng mất.
Một cái xe đẩy lọc cọc đi qua bên cạnh, trên xe là năm sáu thi thể cứng đờ, có người lớn, có cả trẻ con, nữ nhân nữa, quỷ dị là họ đều cười, vô cùng âm u.
Cảnh này thường thấy ở Đông Kinh, nghe ngỗ tác tới hiệu ăn cơm kể, nên trên đường gặp người ngã xuống có vẻ mặt thống khổ thì đắp chăn cho vào nơi ấm áp còn cứu được, nếu như đã biến thành mặt cười thì không cần cứu.
Điều này làm Thiết Tâm Nguyên bất giác nhớ tới hồi nhỏ đọc truyện ( cô bé bán diêm), cô bé ấy khi chết lạnh cũng mỉm cười, hẳn vì thế mà người ta mới tưởng tượng ra câu chuyện đẹp đẽ kia.
Thực tế chỉ có băng giá tàn khốc.
(*) Hôm nay mới biết chân tướng cô bé bán diêm, thà chẳng biết, ts lão kiết.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất