Chương 097: Hoàng đế tới rồi. (1)
Triệu Uyển cười như chuông bạc chạy hết từ phòng này sang phòng khác, nàng thậm chí hạ lệnh cung nữ kéo hết rèm lên, đốt toàn bộ nến, theo chỉ dẫn của Thiết Tâm Nguyên mở vòi nước, đưa tay sờ cột nước ấm, chỉ muốn lập tức thử kiểu tắm kỳ quái này.
“ Đây là cái gì?” Triệu Uyển vuốt ve một thứ kỳ lạ có nắp đậy:
“ Cái bô đấy!”
Triệu Uyển lập tức rụt tay lại như sờ phải lửa:” Eo ôi, bẩn thế, sao lại đặt ở đây?”
“ Không phải bô của nàng còn đặt sau bình phong trong phòng à? Ít ra thứ này còn có gian riêng.”
“ Nhưng mà có xông hương ...”
Thiết Tâm Nguyên đổ ấm trà vào bồn cầu, giật giây thừng treo trên tường, liền nghe ọc ọc ọc, toàn bộ nước trà và lá trà bị cuốn đi hết.
Nhìn Triệu Uyển mắt sáng dập dờn, còn không biết tiểu cô nương muốn thử ngay, Thiết Tâm Nguyên rời khỏi phòng tắm.
Trương ma ma lúc này đang sờ soạng khắp nơi, mắt cười tới híp lại, Thiết Tâm Nguyên tới gần, nói nhỏ:” Trương ma ma, thế nào, không kém hoàng kim ốc chứ?”
“ Còn hơn ấy chứ, thêm một phần nhã trí, thiếu đi một phần mị tục, rất xứng với công chúa.” Trương ma ma cũng có chút học vấn, hiểu ý từ trong lời Thiết Tâm Nguyên:” Nhưng còn cần vài năm nữa, công chúa mới mười bốn, hoàng gia gả công chúa ít nhất phải sau mười sáu.”
“ Vừa vặn, ta nhân lúc còn có thời gian chuẩn bị đi du học, ma ma thấy sao?”
“ Hả, công tử đã là nam tước rồi, vẫn định thi trạng nguyên sao? Lại bộ không cho báo danh đâu, dù có thi đỗ, lễ bộ cũng xóa tên công tử khỏi bảng.”
“ Thật bất công ...” Thiết Tâm Nguyên cười khổ, nhìn ra cửa sổ thấy Vương Tiệm tháp tùng mẫu thân tản bộ, biết hắn đang moi thông tin từ mẹ.
Khả năng này gần như bằng không.
Tin tức nên truyền đi đã truyền đi rồi, còn lợi đợi thời gian ủ mầm, lộ ra bản chất nữa thôi.
Thiết Tâm Nguyên không tin vào vận khí, y chỉ tin tưởng vào phán đoán và sự thực, liền một hơi ném hết vốn liếng ra, đây là lần thăm dò cuối cùng của Thiết Tâm Nguyên, nếu không được, y sẽ đi xa.
Cùng với những món đồ gia dụng được đưa vào, Triệu Uyển cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng nữa.
Bất kể là chiếc giường lớn êm ái hay là món trang trí nhỏ tinh xảo, Thiết Tâm Nguyên trút rất nhiều tâm huyết vào đó.
Vương Nhu Hoa đã bắt đầu tưởng tượng ra nhà mình ở Đông Kinh nên sửa sang lại thành thế nào rồi, nhi tử đã làm cho công chúa một tòa cung điện hoa mỹ thế này thì nhà mình càng đẹp hơn mới đúng.
Nhưng nàng nhanh chóng bị Vương Tiệm hất nước lạnh vào mặt, cảnh cáo Thiết Tâm Nguyên, theo lễ chế, phàm là kiểu cách hoàng đế sử dụng, người khác không được dùng, nếu không là đại nghịch bất đạo.
Vương Tiệm chưa bao giờ nhìn thấy thảm cỏ được cắt bằng phẳng, càng chưa thấy tượng phi long mọc cánh phun nước cao hai trượng.
Từ trong ra ngoài, cái gì cũng làm người ta cảm thán không thôi.
“ Tiểu tử, sữa trâu.”
“ Vương thúc, cảnh đẹp thế này không nhìn lại nói sữa trâu gì chứ, chỉ là loại đồ ăn, mọi người đều từng ăn qua, nếu nói tiểu tử có âm mưu gì cũng là xúi quân phụ uống thêm vài bát sữa trâu thôi.”
“ Ta luôn cảm thấy có chỗ không ổn, ngươi không nói rõ ràng, ta không yên tâm.” Vương Tiệm bày ra bộ mặt nhất định ép Thiết Tâm Nguyên nói ra:
Thiết Tâm Nguyên giang tay:” Tiểu tử cũng không thể nói rõ ngọn nguồn, giống như lưu ly vậy, mọi người đều biết nó từ lò mà ra, nhưng có ai biết vì sao lại thành hình dáng như thế không?”
Vương Tiệm thở dài:” Thôi được, bệ hạ vì chuyện con cái mà bạc tóc rồi, nô tài như ta nhìn mà đau lòng, thậm chí còn dùng thứ thuốc hổ lang chỉ vì muốn con cái, khổ sở hơn là vui thú. Nếu ngươi đã nói sữa trâu hữu dụng, vậy mỗi ngày ta cung phụng bệ hạ uống sữa trâu .”
Thiết Tâm Nguyên cười ha hả:” Nếu Vương thúc không yên tâm thì kiếm thêm nhiều sữa trâu, trước khi bệ hạ uống thì tiểu tử uống trước, mẹ tiểu tử và đám huynh đệ tỷ muội đều uống, uống bao nhiêu cũng được .”
“ Tiểu tử ngươi muốn uống tự kiếm mà uống, hoàng gia không cung cấp miễn phí cho ngươi ...” Vương Tiệm nói lời giận dỗi xong phất tay áo bỏ đi, chuẩn bị hạ lệnh cho phía Trần Lưu, triệu tập toàn bộ trâu sữa tới Tử Thần quan.
Mệnh lệnh của Vương Tiệm được Trương tuần kiểm chấp hành cao độ, chỉ ba ngày thôi toàn bộ trâu sữa ở địa phương đã xuất hiện ở Nhũ sơn.
Chẳng cần Vương Tiệm phải nói, Thiết Tâm Nguyên dẫn đám Hỏa Nhi, Linh Nhi cùng với Trương ma ma, Tiểu Châu Nhi chạy tới chuồng trâu lấy sữa, có mỗi tám con, chút sữa làm ra mỗi ngày không đủ bọn họ chia nhau.
Vương Tiệm cũng tự uống, hắn thậm chí còn sai khoái mã đem thức ăn hoàng đế ăn mỗi ngày tới, hoàng đế ăn cái gì hắn ở Tử Thần quan ăn cái đó.
Đồ ăn tương khắc, thứ độc ngầm như vậy dùng trong cung không hiếm, một thứ vốn cực kỳ bình thường, nhưng khi dùng với thứ khác lại thành kịch độc, vì thế hắn muốn uống sữa trâu đồng thời giữ thói quen ăn uống nhất trí với hoàng đế, xem có gì nguy hiểm hay không.
Mỗi ngày nhìn Vương Tiệm mang vẻ mặt một đi không trở lại ăn cả bàn tiệc lớn, Thiết Tâm Nguyên dẫn cả nhà không hẹn mà tới.
“ Vương thúc, đừng dùng ngân châm nghiệm độc, thứ đó không đáng tin.” Thiết Tâm Nguyên đã bắt đầu đánh chén rồi mà Vương Tiệm vẫn còn cẩn thận thử độc, nhổ xương gà ra, lấy quả trứng gà, cắm ngân châm vào, rồi đưa cho Vương Tiệm:
Vương Tiệm rút ngân châm, quả nhiên là đen xì, vừa thất kinh đứng dậy thì Thiết Tâm Nguyên bóc ba quả trứng gà ăn ngon lành.
Dù là như thế mỗi ngày Vương Tiệm vẫn uống một lượng lớn thức ăn, dựa theo thực đơn của hoàng đế ăn tới chỉ còn ôm bụng thở, tinh thần này, Thiết Tâm Nguyên khâm phục không thôi.
Thói đời gì thế này, hoàng đế và mỹ nhân ân ái biến thành một loại gánh nặng, thế mà trong nhà lao lại có đống tội phạm tổn thương phong hóa.
Một vị hoạn quan coi ăn những thứ sơn hào hài vị thành sự đầy đọa, bách tính Hà Bắc đói tới mức nhìn chằm chằm vào vỏ cây.
Đại Tống hiện là thế đấy.
Khi Thiết Tâm Nguyên ăn chực ngự thiện được sáu ngày thì từng đội đại quân tới Nhũ sơn, vây chặt nơi này.
Một vị tướng quân lên núi, không có bất kỳ lời giải thích nào, đuổi hết toàn bộ công tượng và những người không liên quan xuống, ngay cả Trương tuần kiểm cũng không phải là ngoại lệ, chỉ có nhà Kim Thành huyện nam được hoàng đế ân chuẩn cho ở lại trên núi.
Có điều Vương Nhu Hoa và Triệu Uyển phải vào Tử Thần quan, một đám huynh đệ Thiết Tâm Nguyên bị hơn trăm thị vệ trông coi, không có lệnh không được tùy ý rời doanh.
Vương Tiệm từ sáng sớm đã không thấy tung tích, hắn đi nghênh tiếp hoàng đế rồi.