Ngân Hồ

Chương 099: Thần đồng mới ra lò. (2)

Chương 099: Thần đồng mới ra lò. (2)


“ Độc tọa trì đường như hổ cứ, lục ẩm thụ hạ dưỡng tinh thần.”
Tiểu công chúa nghe thấy Thiết Tâm Nguyên làm ra thơ rồi, tuy không hiểu nhưng chỉ huy một đám cung nữ lớn tiếng cổ vũ, trong mắt nó làm được thơ là giỏi lắm rồi.
Vương Tiệm tất nhiên có đọc sách, hiểu được thơ hay dở, hai câu này tuy không tệ, nhưng chưa làm hắn động lòng:” Được đấy, nhưng chưa đủ đem tới chỗ bệ hạ đâu, nếu hai câu sau không tốt, cha gia đích thân giám sát đánh đít ngươi.”
Thiết Tâm Nguyên cố ý để lại hai câu cho hắn đắc ý trước, đọc tiếp.” Xuân lai ngã bất tiên khai khẩu, na cá trùng nhi cảm tác thanh?"
Độc chiếm ao sen như hùm dữ
Dưới bóng cây xanh dưỡng tinh thần.
Xuân tới ta đây không lên tiếng
Có thứ sâu nào dám hé răng?
Vừa nghe hai câu sau Vương Tiệm run tay làm hồ ly rơi xuống, may mà nó khéo léo xoay người đáp vững vàng xuống đất, định quay đầu tính sổ thì phát hiện Vương Tiệm đã bỏ chạy, vừa chạy vừa hô:” Ghê gớm, ghê gớm, bên cạnh hoàng thành xuất hiện yêu nghiệt rồi.”
Điện Đại Khánh.
Triệu Trinh gập quyển tông trong tay lại, thở dài khe khẽ, hai năm thua ba trận lớn, làm hắn thật sự hoài nghi sức chiến đấu của quân đội Đại Tống.
Trận Định Xuyên trại chiến bại chẳng làm tổn thương gân cốt Đại Tống, nhưng Cát Hoài Mẫn chiến tử làm hắn đau lòng không thôi.
Người này là con danh tướng Cát Bá dưới trướng Thái tông, từ nhỏ thông hiểu binh pháp, anh tuần bất phàm, Triệu Trinh gửi gắm hi vọng lớn, muốn thông qua hắn khống chế quân đội.
Cho dù Phạm Trọng Yêm nói người này không có tài cầm quân, Lữ Di Giản cũng nói người này chỉ có cái mồm Triệu Quát không gánh được trọng trách lớn, Triệu Trinh vẫn cố chấp để hắn làm chủ soái, không ngờ đánh một trận lộ nguyên hình.
May là Cát Hoài Mẫn tuy vô dụng, nhưng không thẹn với ơn vua, quyết chiến rồi chết trong loạn quan, coi như giữ cho Triệu Trinh chút thể diện.
Triệu Trinh bước ra ngoài cửa điện Đại Khánh, nhìn khung cảnh mùa đông tiêu điều, cho tay vào ống tay áo, lẩm bẩm:” Đúng là cả trời lạnh ngắt.”
“ Quan gia, bên cạnh hoàng thành xuất hiện yêu nghiệt rồi.”
Nghe thấy tiếng Vương Tiệm hò hét, Triệu Trinh lấy làm lạ, thứ yêu nghiệt gì mà khiến tên cẩu nô tài này lại thất thố như vậy.
“ Quan gia, nô tài vừa phát hiện ra một tên yêu nghiệt.” Vương Tiệm thở như trâu vẫn nói rành mạch:
Triệu Trinh nhíu mày:” Ồ, yêu nghiệt gì vậy?”
Vương Tiệm kể chuyện vừa mới xảy ra cho hoàng đế nghe, Triệu Trinh lẩm bẩm:” Xuân lai ngã bất tiên khai khẩu, na cá trùng nhi cảm tố thanh? Khẩu khí lớn lắm, ha ha ha, chỉ bằng hai câu thơ này xứng là người sống dưới hoàng thanh rồi.”
“ Quan gia có điều chưa biết, nô tài vốn thấy thằng nhóc đó gày gò choàng một cái chăn bông màu xanh lớn, nên trêu nó là con cóc, ai ngờ chớp mắt nó làm bài thơ như vậy đáp lại, nô tài thật sự thất kinh.” Vương Tiệm phấn trấn một cách khoa trương:” Đại Tống ta có thần đồng không phải chuyện lạ, nhưng mà nô tài chỉ nghe nói, lần này chuyện xảy ra dưới vành mắt nô tài, thật hiếm có.”
Triệu Trinh gật gù:” Vương gia Tam Hòe đường hai đời không có nhân tài, năm xưa một mình Vương Đán chiếm hết tài trí con cháu, nay đời thứ ba có yêu nghiệt cũng phải.”
“ Quan gia, tiểu tử này không thể vào Vương gia, Thiết Vương thị vì trượng phu thủ tiết, được Khai Phong phủ treo biển rồi, tới nay không chuyển họ nhi tử sang họ Vương, ở Đông Kinh bảy năm mà không bước chân vào Vương gia nửa bước.” Vương Tiệm vội nói:
Triệu Trinh tủm tỉnh cười:” Sao, Thiết Vương thị cho ngươi một bát bánh canh mà ngươi đã nói đỡ cho mẹ con họ rồi à, Vương Tiệm, trẫm nhớ ngươi thu lễ vật của người ta đâu rẻ như vậy?”
Hoàng đế nửa đùa nửa thật làm Vương Tiệm run rẩy, song hắn cũng khôn ngoan, giả ngốc đáp:” Nô tài cáo mượn oai hùm, nếu không có bệ hạ làm chỗ dựa, những quan viên đó ai nhận ra nô tài. Cho nên nô tài thu lễ tạ của họ, nhưng lại cảm kích quan gia, còn nói giúp họ thì nô tài chưa bao giờ làm.”
“ Được rồi, được rồi, không cần nhiều lời, trong lòng trẫm tự có đánh giá.” Triệu Trinh giơ chân làm động tác đá hờ:” Thế gian này thứ làm người ta dễ hạ mình nhất kỳ thực là chân tình, Thiết Vương thị hàng năm đều hiếu kính trẫm, tuy chỉ là thứ tầm thường, sống trọn tình hàng xóm, ngươi nói tốt vài câu cũng là nên làm.”
“ Đang lúc trẫm tâm tình không tốt thì nghe được hai câu thơ phấn chấn lòng người, sao có thể không thưởng? Ban cho Thiết gia hai thếp lụa trắng, xem như là phần thưởng bài thơ đó, đồng thời cảnh cáo tiểu tử Thiết gia, thi từ là tiểu đạo, chớ như Liễu Vĩnh lãng phí tài trí của mình, bụng đầy tài hoa mà đều tặng hết cho thanh lâu.”
Vương Tiệm vâng dạ, đi một lúc quay lại, thi lễ hỏi:” Chuyện tiểu tử đó là tiền tích góp của Phúc Khang đế cơ, nghe nói là vì chuẩn bị quà thiên thu cho quan gia, nô tài vốn định xử trí tên tiểu tử khốn kiếp đó, giờ đổi chủ ý, muốn xem lễ vật trước rồi mới quyết định, quan gia thấy sao?”
“ Ồ, có chuyện này à, Phúc Khang Nhi chưa bao giờ xuất cung ... À phải, đứng trên tường thành có thể thấy Thiết gia, cách một bức tường không tin là mất lễ nghi. Ừ, cứ tĩnh quan kỳ biến đi, chỉ cần Thiết gia không liên can tới Vương gia, tiểu tử đó là yêu nghiệt cũng được, thần đồng cũng được, giang sơn Đại Tống bao la có chỗ cho nó tung hoành.”
Vương Tiệm khom người thi lễ đi chuẩn bị phần thưởng.
“ Nguyên ca nhi, ngươi biết làm thơ thật à?” Tiểu công chúa Phúc Khang bám hai tay vào tường thành, cấp thiết hỏi:
Thiết Tâm Nguyên ngồi nhặt vừng, đầu chẳng ngồi lên:” Không phải làm ra rồi đấy sao?”
“ Vì sao ta không làm được?”
“ Nếu ngươi thông minh như ta thì cũng làm được thôi.”
Tiểu công chúa đấm đầu mình, trề môi xinh, ảo não nói:” Có phải ta ngốc lắm không?”
Thiết Tâm Nguyên xua tay:” Vẫn được, thông minh làm cái gì, chẳng những không sống lâu, kết cục của người thông mình thường không tốt, ngốc một chút sống mới vui vẻ.”
“ Vì sao?”
“ Con người phiền não từ khi biết chữ, có học vấn thì cái gì cũng truy hỏi cho rõ, làm rõ thì phiền não, như ngươi bây giờ, sắp thông minh rồi, rất đáng sợ.”
“ Á!” Tiểu công chúa kêu khẽ một tiếng, đôi mắt vốn tròn càng tròn xoe, đưa hai tay bịt ngay miệng, chỉ muốn đem những lời nói ra nuốt về, mẫu phi cũng nói, người ngốc mới có phúc, xem ra mình không nên thông minh.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất